"Vậy gần đây cô thường không ngủ được?" Là giọng đàn ông.
Hoa Y mở mắt, cô đang ngồi đối diện một người đàn ông, hắn mặc áo khoác blouse trắng, bên trong mặc sơ mi đen, đeo cà vạt chỉnh tề.
Hắn cầm bút khẽ gõ vào quyển sổ trên bàn, hình như đang ghi chép, thấy cô không trả lời liền ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc.
"Cô Kế?"
Hoa Y đánh giá hắn một lượt, mở miệng trả lời câu hỏi của hắn.
"Không"
Người đàn ông nhíu mày, tầm mắt hắn dừng lại tại quầng thâm mắt cô, bút trong tay gõ gõ trên mặt giấy, như có điều suy tư.
Hoa Y lướt qua quyển sổ trong tay hắn, là bảng khảo sát mức độ...trầm cảm.
Người đàn ông bỗng ngồi thẳng người, hắn buông bút, hai tay đan lại.
"Cô kế, tôi ở đây để giúp cô, cho nên tất cả những câu hỏi của tôi, cô nên trả lời thành thật, phải vậy tôi mới giúp cô được đúng không nào?"
Hắn nở nụ cười lịch lãm, dịu dàng, Hoa Y nhíu mày, đứng lên.
"Không cần, tôi hoàn toàn bình thường, tôi đi trước"
Nói xong cô liền rời khỏi, bỏ lại hắn ngu ngơ sớm không hiểu chuyện gì.
Hoa Y vừa đi ra liền rẽ vào phòng vệ sinh tiếp thu cốt truyện.
Nguyên chủ Kế Hoa Y, 24 tuổi là một phóng viên, người lúc nãy là Thẩm Ngôn Trì bác sĩ tâm lý của nguyên chủ, đúng vậy cô ấy bị bệnh trầm cảm đã gần 2 tháng nay, nguyên nhân chính là do tình đầu 8 năm từ thời cấp 3 đột ngột nói chia tay.
Hơn nữa 1 tuần sau nguyên chủ sẽ chết, là bị bắt cóc rồi giết hại.
"..."
"......"
Cho nên...cô xuyên qua và chuẩn bị chết thay nguyên chủ...?
Cái thân phận quần què gì thế này? Cô Kế Hoa Y này nhân vật quần chúng cũng không tính á, ít ra nhân vật quần chúng người ta còn được gặp nam nữ chủ rồi mới thăng, đằng đây một mình đi một tuyến lộ, chết lúc nào không ai hay.
Hoa Y thở dài thườn thượt nhưng cũng sớm lấy lại tinh thần, tính ra có bao giờ 6996 cho cô một thân phận ưng ý đâu, khi thì yếu ớt, khi lại mù mịt còn có sắp bị giết chết.
6996 rất thức thời cảm nhận được tâm trạng cô không tốt liền tắt máy bế quan, nó định chòi lên thông báo nhiệm vụ phụ tuyến nhưng còn lâu nó mới ngu ngoi lên lúc này, chắc chắn kết cục là bị đánh đến nỗi cha mẹ không nhận ra.
Hoa Y theo kí ức nguyên chủ đi về căn hộ, ngược lại với kết cục bi đát, cô khá vừa ý với căn hộ nguyên chủ thuê, nó nằm tại chung cư cao cấp, không gian rộng lớn, thoáng mát, thiết kế kiểu âu trang nhã.
Hoa Y ngâm mình trong nước ấm thư thái rồi leo lên giường sớm nhập mộng.
————————————
Hoa Y ngủ một lèo đến 3 giờ chiều mới tỉnh, cô đánh răng, ăn bữa chiều xong liền cảm thấy tinh thần khá hơn, tỉnh táo, quầng thâm dưới mắt cũng đỡ đi một chút không giống như hôm qua cả người nặng như chì.
Có thời gian xem xét lại chút chuyện, thứ 6 tuần sau nguyên chủ bị bắt cóc, cực trùng hợp xe nguyên chủ bị hỏng, cô ấy phải đón taxi về nhà nhưng càng đi càng không đúng, người lái taxi đó chính là tên sát nhân, hắn tiêm thuốc mê cho nguyên chủ, chở cô ấy đến một nhà máy bỏ hoang, sau đó giết chết, còn là loại giết người chặt xác vô cùng man rợ.
Hoa Y lục tìm trong kí ức, nguyên chủ chưa từng gặp tên sát nhân đó, nhưng hắn có vẻ biết rõ cô ấy, bởi vì hành động của hắn rất có chủ đích, xe cô ấy hỏng có lẽ cũng là do hắn gây ra, nếu là tự nhiên bộc phát ham muốn giết người, không thể sắp xếp kế hoạch kĩ lưỡng như thế được.
Hoa Y đi xung quanh nhà tìm kiếm một số vật tư của nguyên chủ, trong đó có một quyển sổ, là nhật ký và còn có giấy chẩn đoán bệnh trầm cảm giai đoạn đầu.
Nhật ký cũng không có gì đặc biệt, chỉ ghi lại một vài việc thường ngày xảy ra với cô ấy mà thôi, còn là việc liên quan đến mối tình 7 năm mới chia tay.
Kính koong....
Hoa Y đặt xuống đống giấy tờ trên bàn, đi ra mở cửa.
"Xin chào" là Thẩm Ngôn Trì.
Hoa Y nhíu mày thắc mắc nhìn hắn: "Anh đến đây làm gì?"
Thẩm Ngôn Trì nở nụ cười lấy ra lọ thuốc trong túi quần đồng thời giơ lên túi hoa quả cầm trên tay.
"Mang thuốc cho cô, không phải cô Kế nói rằng mình hết thuốc rồi sao, hơn nữa biểu hiện hôm qua của cô khiến tôi rất lo lắng"
Thẩm Ngôn Trì nhíu mày ánh mắt hơi lo lắng quan sát sắc mặt cô.
Hoa Y suy nghĩ, một lúc sau né người mời hắn vào.
Cô bước về phía sofa thoải mái ngồi xuống: "Tuỳ tiện đi, nhà không có nước gì đâu"
Thẩm Ngôn Trì bước vào tới cửa, hắn cởi giày, xoay người xếp lại ngay ngắn đổi một đôi tất khác rồi mới đi vào.
Hoa Y nhìn hắn, cho đến khi hắn ngồi đối diện cô, cô kéo lên nụ cười nơi khoé miệng rót cho hắn một cốc nước lọc.
"Bác sĩ Thẩm bệnh sạch sẽ có phải hơi nặng?"
Thẩm Ngôn Trì cười khổ, hơi có ý xin lỗi cô: "Thói quen thôi, xin lỗi nếu làm cô khó chịu"
Hoa Y nhún vai tỏ ý mình không có vấn đề gì, sau liền nhìn hắn ánh mắt nghiêm túc vào chủ đề chính.
"Bác sĩ Thẩm không chỉ đến đây để đưa thuốc phải không?"
Thẩm Ngôn Trì nở nụ cười, phong thái lịch thiệp vừa vặn mang lại cảm giác ấm áp.
"Cô Kế, theo khảo sát ngày hôm đó, bệnh trầm cảm của cô đã nặng hơn lúc trước, trên cương vị là bác sĩ tâm lý của cô, tôi rất lo lắng, cho nên tôi muốn khuyên cô sớm nên điều trị chuyên sâu"
Hoa Y đảo mắt dừng ở tay hắn đặt trên đùi, đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng, một đôi bàn tay rất đẹp, cô thu lại tầm mắt hơi dựa người ra đẳng sau nhìn thẳng hắn.
"Việc này anh không cần phải lo, tôi sớm đã khỏi rồi"
Thẩm Ngôn Trì nhíu mày, vẻ mặt hắn kiên nhẫn khuyên cô: "Khỏi? Làm sao có thể khỏi, chứng mất ngủ của cô ngày càng nặng, đây là dấu hiệu xấu, cô thực sự cần phải điều trị chuyên sâu, đừng lo chỉ là vài liệu pháp đơn giản thôi"
Hoa Y nhíu mày hẳn nhiên đã mất hết sự kiên nhẫn: "Có đem theo bảng khảo sát mức độ trầm cảm không?"
"Có" Thẩm Ngôn Trì nói.
"Đưa tôi"
Hoa Y đi lấy bút trở lại, nhận lấy giấy trong tay hắn nhanh chóng tích xong trả về cho hắn.
Thẩm Ngôn Trì nhìn qua xác thực không có vấn đề gì, nhưng cũng không loại trừ phương án cô muốn giấu diếm.
Hoa Y cắt ngang dòng suy nghĩ của hắn: "Cho dù anh có mang câu hỏi ẩn đến thì tôi vẫn sẽ trả lời bình thường, tôi không có trầm cảm anh hiểu chưa, cho nên bác sĩ Thẩm không hẹn gặp lại"
Hoa Y bước về phía cửa, mở ra đứng đợi hắn, ý tiễn khách quá rõ ràng còn có chút thô lỗ.
Thẩm Ngôn Trì thở dài, ánh mắt vẫn hơi lo lắng cho cô, song hắn cũng chỉ có thể làm đến thế, hắn bước ra ngoài, vốn định quay đầu dặn cô uống thuốc thì cửa đã sập lại trước mặt.
Hắn nhìn cánh cửa đóng lại, suy nghĩ xuất thần, sau mới quay đầu rời đi.
Hoa Y ngồi xuống ghế, híp mắt nhìn về phía cốc nước đối diện, hắn không có uống.
[Thô lỗ thật nha, lần đầu tôi thấy cô như vậy đấy] 6996 hiếu kì ngoi lên.
Hoa Y không nói gì.
6996 bay qua bay lại trước mặt cô, càng thêm hiếu kì.
[Sao cô ghét hắn hả? Mọi khi cảm xúc của cô đâu có rõ ràng như thế?]
Hoa Y bước qua, cầm cái cốc bên phía đối diện, là cốc nước cô rót cho Thẩm Ngôn Trì, cô nâng lên cốc nước, khoé miệng kéo cao nào có sự giận dữ ban nãy.
"Không có ta không ghét hắn, chỉ là cái bản mặt cười cợt ấy thật sự khiến ta muốn chọc thủng nó"
6996 rùng mình, trình độ biến thái của kí chủ nhà nó càng ngày càng đáng sợ, bây giờ nó không nhìn ra nổi đâu là diễn đâu chân thật là cô nữa rồi.
Hoa Y miết miệng cốc lại nhìn ra cửa, khuôn mặt tối lại, đúng vậy cô chính xác là không thích hắn.