Thẩm Ngôn Trì trở thành một nỗi khiếp sợ của rất nhiều người dân, đồng thời là kẻ truyền cảm hứng cho những tên tội phạm, hàng loạt vụ án mô phỏng bắt chước theo hắn nổ ra.
Mà hắn hiện tại đang trên vành móng ngựa, tội danh được thành lập, xử bắn, nhưng Hoa Y nhân danh người bị hại xin xá tội cho hắn, giảm mức án xuống tù chung thân.
Hàn Lương Nghị nghe thấy tin này tức đến mức phát động sức mạnh hồng hoang khắp nơi.
Hạ Tư Truy thì nhìn cô nở nụ cười cưng chiều: "Xấu xa"
Hoa Y cười lại hắn: "Anh cũng không kém phần đâu, đứt dây chằng mức độ 3, có khác nào người thực vật"
Hạ Tư Truy ngậm cười cũng không nói gì nữa.
Trong nhà Thẩm Ngôn Trì cảnh sát cứu ra Mộc An Nhiên, lúc xông vào cô ta đang bị trói trên giường, không một mảnh vải che thân, quần áo rách nát bên cạnh, khắp người toàn vết tích xanh tím còn có vết roi hành hạ rất dã man.
Ngoài ra trong nhà hắn thực sự tìm thấy tròng mắt của 4 nạn nhân, được hắn ngâm trong bình hoá chất để không bị phân huỷ, đặt ở trên giá sách giống như một vật trưng bày tinh xảo.
Búa và cưa cũng được tìm thấy dưới tầng hầm nhà hắn.
————————————
Hàn Lương Nghị phải lấy lời khai của Mộc An Nhiên nhưng hắn là đàn ông cảm thấy mình quá khô khan khó có thể nói chuyện nhẹ nhàng với phụ nữ nên liền kéo Hoa Y đi cùng.
Cô cũng rất lười đi, vốn còn đang nằm dài bám dính lấy Hạ Tư Truy nhưng mà nam nữ chủ gặp nhau đúng là cô có hơi hứng thú, thế là liền có tràng cảnh như thế này.
Hàn Lương Nghị đẩy cửa đi vào, không biết vì sao vừa nhìn thấy Mộc An Nhiên liền xoắn xuýt đi lên.
"Mộc Mộc tiểu thư?"
Hoa Y ném cho hắn ánh mắt hận sắt không thành thép.
Mộc An Nhiên gật đầu, với lấy giấy bút trên đầu giường.
——-Là tôi, anh là?
Hàn Lương Nghị rất ngạc nhiên hẳn là còn không biết Mộc An Nhiên bị câm, ánh mắt hắn nhìn cô gái trên giường bệnh càng thêm suy tư.
"Tôi là Hàn Lương Nghị, cảnh sát, tôi có thể hỏi cô một số việc không?"
——-Được, mời anh.
"Cô là bị Thẩm Ngôn Trì bắt cóc?"
Ngón tay Mộc An Nhiên hơi run lên, tiếng bút soàn soạt ghi trên giấy.
——-Vâng.
"Hắn bạo hành cô, cũng từng muốn giết cô?"
——-Vâng.
Hàn Lương Nghị mày nhíu càng chặt: "Hắn vì sao lại không giết cô?"
Tay trái Mộc An Nhiên nắm chặt mép giấy.
——-Có lẽ là vì cơ thể của tôi hợp ý hắn.
Hàn Lương Nghị không thể tiếp tục được nữa, hành động xoáy sâu vào nỗi đau của người khác này hắn không làm được, hắn gật đầu bước ra ngoài.
Hoa Y chống cằm, ánh mắt nhìn Mộc An Nhiên, tay đặt trên bàn khẽ gõ nhẹ.
Tiếng đồng hồ kêu cùng tiếng móng tay va chạm vào mặt bàn vang lên.
"Cô không hề câm"
Một câu nói chọc thủng sự thật vốn giấu diếm bấy lâu nay, Mộc An Nhiên siết chặt nắm tay, tiếng bút soàn soát vang lên.
——-Tôi là người câm, xin cô đừng cố chạm vào nỗi đau ấy nữa.
Hoa Y nở nụ cười đầy ý vị: "Chỉ vì hắn nói cô câm, cô liền câm luôn sao, yêu hắn đến như vậy?"
Mộc An Nhiên mím môi, viết chữ.
——-Tôi không biết cô muốn nói gì.
Hoa Y ý cười càng đậm trên môi: "Mộc An Nhiên, tên thật đẹp nhưng cuộc sống lại không An Nhiên như cái tên xinh đẹp ấy, sinh ra tại khu ổ chuột, ngày ngày chứng kiến ba mẹ cãi vã xô sát, cho đến một ngày cả hai đều rời đi, vứt bỏ lại một An Nhiên nhỏ bé chưa từng hiểu sự đời, cô lang thang trở thành một cô bé ăn mày, cho đến khi gặp được Thẩm Ngôn Trì"
Hoa Y dừng lại quan sát sắc mặt Mộc An Nhiên.
"Thẩm Ngôn Trì mang cô về nhà, chăm sóc, yêu thương cô, cho cô hơi ấm mà cô chưa từng được biết đến, sự tỉ mỉ dịu dàng ấm áp của hắn từng bước đánh cắp trái tim cô, cho dù đến cuối cùng hắn ngược đãi, bạo hành, đánh đập cô, cô vẫn yêu hắn, cho dù hắn vốn là một tên sát nhân hàng loạt máu lạnh vô tình"
"Câm miệng!!!"
Hoa Y dừng lại ngón tay gõ trên bàn.
"Sao? Có cái gì sai sự thật?" Hoa Y nhìn cô gái trên giường bệnh nói.
Mộc An Nhiên mím môi, đôi mắt hạnh sưng đỏ ngẩng đầu quật cường nhìn cô.
"Không sai, tôi chính là yêu anh ấy, cho dù lúc đầu anh ấy định giết chết tôi như bao nạn nhân khác, nhưng tôi vẫn yêu anh ấy"
Hoa Y thu lại nụ cười.
Nước mắt Mộc An Nhiên lăn xuống: "Yêu anh ấy là sai sao? Lần đầu tiên có người đối xử với tôi như thế, tôi yêu anh ấy là sai sao? Tại sao các người lại phá vỡ tình yêu của tôi? Cô biết không đã có lúc tôi từng nghĩ, nếu anh ấy muốn, tôi nhất định sẽ móc đôi mắt này ra cho anh ấy, chỉ cần là anh ấy cần, giết tôi để thoả mãn đều được, tôi chính là yêu anh ấy yêu đến điên cuồng như thế đấy!"
Hoa Y thở dài thu lại tầm mắt, đứng dậy rời đi, mặc dù cô không rõ như thế nào là yêu, nhưng tình yêu như vậy thật sự quá tiêu cực rồi.