Vài ngày sau Hoa Y liền nhận được cuộc gọi của công ty game, họ muốn cô quay video quảng cáo một sự kiện mới trong game.
Hoa Y cúp máy đặt xuống tài liệu trên tay, Huỳnh Thư em trai của Huỳnh Lệ giám đốc công ty trò chơi Thư Thành.
Huỳnh gia gia phụ mất sớm, từ bé chỉ có chị gái Huỳnh Lệ một tay nuôi lớn chăm sóc anh, Huỳnh Thư là một thiếu niên thiên tài có bộ óc kinh doanh tuyệt đỉnh, công ty trò chơi Thư Thành là do anh sáng lập nên, nhưng vào 3 năm trước một tai nạn khủng khiếp đã cướp đi đôi chân anh, từ một thiếu niên anh tuấn với cuộc đời xán lạn lại trở thành người tàn tật.
Từ đó Huỳnh Thư giao lại công ty cho Huỳnh Lệ, nhốt mình trong biệt thự, ngày ngày chỉ chơi game, chìm đắm trong thế giới hư ảo mà anh tạo ra.
Những gì tìm hiểu được là như vậy, nhưng những khúc mắc trong đó còn chưa rõ ràng hết được.
————————————
(Phim trường)
Hoa Y đứng bên cạnh đạo diễn, khung cảnh này khá là hoài niệm.
Một lúc sau các diễn viên lần lượt có mặt, Hoa Y liếc qua một chút rồi không để ý nữa, dường như thông qua cuộc nói chuyện đạo diễn rất đề cao cô, ông cảm thấy cô là người có tính hướng nghệ thuật cao, liền gọi dàn diễn viên chính qua làm quen với cô.
Hoa Y ngẩng đầu nhìn người đàn ông lắp ba lắp bắp trợn tròn mắt phía trước.
"Y Y Hoa Cơ??!!!"
Hoa Y nở nụ cười hướng hắn: "Không ngờ tiểu Hầu tử lại còn biết đóng phim"
Đúng vậy hắn chính là Hầu Ca biết hát.
Hầu Bội Ca: "Cô nói ai tiểu hầu tử, mà không đúng thật không ngờ cô lại là nhà văn, với cái khuynh hướng nghệ thuật kia, cũng có người chấp nhận nổi sao?"
Hoa Y cười đáp trả hắn: "Phim anh đóng là chuyển thể từ tác phẩm của tôi, anh vào vai người mang khuynh hướng nghệ thuật ấy đấy"
Đạo diễn ngạc nhiên: "Hai người biết nhau?"
"Cũng không rõ lắm, tôi với cậu ta chơi cùng game, coi như gặp trong game" Hoa Y giải thích.
Đạo diễn: "À cậu ta là ca sĩ Hầu Bội Ca, hai người biết nhau chắc cũng dễ nói chuyện hơn"
Hầu Bội Ca vẫn còn tức cô vụ tiểu Hầu tử lắm song hắn biết đây không phải lúc đôi co, chỉ bắn cho cô đạo ánh mắt sát thủ rồi bước về chỗ của mình đọc kịch bản.
Hầu Bội Ca, ca sĩ mới nổi của làng giải trí, nhan sắc theo hướng thần tiên, sạch sẽ, xác thực hắn có một khuôn mặt phi giới tính, mang nét đẹp nhu hoà giữa hai giới.
Vài phân cảnh đầu tiên, đều mô tả về cuộc sống của hai vai chính Hoa Y chẳng có gì để bắt bẻ hay nhận xét, cô xin đạo diễn về sớm vì có hẹn với công ty Thư Thành.
————————————
"Hoa tiểu thư?"
Hoa Y ngẩng đầu nhìn đến thân ảnh cô gái trên ghế dài, không ngờ Huỳnh Lệ lại là người trực tiếp nói chuyện với cô nha.
Cô gật đầu chào hỏi bước về phía đối diện ngồi xuống: "Xin chào tôi là Cơ Hoa Y"
Huỳnh Lệ: "Tôi đã xem video tại sự kiện của cô, biểu hiện thực xuất sắc, cô chơi game của chúng tôi lâu chưa?"
"Tầm nửa năm" Hoa Y trả lời.
Huỳnh Lệ: "Vậy Hoa tiểu thư cảm thấy thích trò chơi của chúng tôi không?"
Hoa Y cúi đầu cầm lên tách trà trước mặt cô: "So với trò chơi, tôi càng thích người trong đó hơn"
Đặt lên môi uống một ngụm, nước trà thanh mát thanh lọc khoang miệng, trà ngon...
Huỳnh Lệ híp mắt đánh giá cô, sau lại nở nụ cười: "Hoa tiểu thư thực thẳng thắn"
Hoa Y đặt xuống tách trà, tầm mắt phóng đến bức tường bằng kính màu đen phía sau cô.
"Lại thực sự vì anh ấy mà đến, có gì phải giấu diếm?"
Huỳnh Lệ cười tươi rói, thu lại ánh mắt quan sát cô, lấy ra tài liệu đặt trên bàn.
"Vậy Hoa tiểu thư có hứng thú làm đại diện cho sự kiện mới của chúng tôi chứ?"
Hoa Y không mặn không nhạt phun ra: "Sự kiện tình lữ?"
Huỳnh Lệ khoé miệng cười càng sâu: "Gần giống thế"
"Tình lữ thì phải có đôi, nếu anh ấy tham gia thì tôi cũng thế" Hoa Y nghiêng đầu tầm mắt dán chặt vào bức tường kính đen.
Huỳnh Lệ nhìn theo ánh mắt cô: "Hoa tiểu thư có hứng thú với tường phòng làm việc của tôi?"
Hoa Y đứng dậy bước về trước, nâng tay khẽ chạm lên nó miết một đường đi xuống, ngón tay dừng lại, hơi xoa nhẹ mặt kính.
"Xinh đẹp, tinh xảo..."
Huỳnh Lệ khó hiểu nhìn cô, rất nhanh Hoa Y thu lại tầm mắt, quay đầu nhìn qua.
"Quyết định vậy nhé, tôi còn có việc, đi trước"
Nói xong khẽ gật đầu, thân ảnh biết mất sau cánh cửa.
Huỳnh Lệ thu lại ánh mắt, đi qua phía cửa kính, chạm lên đó, cửa kính trở nên trong suốt dần dần biến mất, lộ ra thân ảnh người đàn ông ngồi trên xe lăn, hắn cúi đầu xuống, mái tóc đen bóng mượt che đi sắc thái đôi mắt hắn.
Vị trí của hắn chính xác tại nơi Hoa Y vừa đứng.
Huỳnh Lệ: "Em tính sao, xem ra đồ đệ này của chị thực thích em"
Huỳnh Thư thật lâu sau mới ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt còn mang theo nét u buồn, cùng một số cảm xúc phức tạp khó phát hiện ra.
"Em không biết...em không dám giữ cô ấy lại nhưng lại cũng điên cuồng muốn giữ cô ấy ở bên mình"
"Rất phức tạp phải không..." hắn kéo lên nụ cười khổ.
Huỳnh Lệ cau mày, thở dài vỗ vỗ vai hắn.