Mục lục
THẾ NÀO LÀ NHÂN VẬT PHẢN DIỆN?
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chợt một con sói mắt trắng to lớn không biết từ đâu nhảy bổ ra lao vào đám người, nó điên cuồng cắn loạn không ít người bị thương.



Đây là lần đầu tiên nhóm người gặp loại sói này, nó giống như biến dị, toàn thân trắng muốt, mắt cũng là màu trắng đục, móng vuốt và răng nanh cực dài sắc nhọn, tốc độ nhanh đến chóng mặt.



Hữu Bằng không phải đối thủ của nó, rất nhanh liền bị thương đám người càng trở nên thê thảm.



Nhưng con sói này rất lạ, cắn người xong liền rời đi, không có ý định tàn sát tận diệt.



Lục Nghị ở đằng xa vẫn chưa hồi thần cứ nhìn theo hướng mà con sói biến mất, sau mới luống cuống lấy ra chút thuốc cuối cùng cố gắng chữa trị vết thương cho đám người.



Hoa Y ánh mắt hơi nhìn về phía Từ Phong, thấy hắn cũng nhìn cô gật đầu, cô liền nở nụ cười sáng lạng với hắn.



Con sói vừa nãy là cô cất công truy tìm, lại dùng một chút "thẻ đạo cụ" hàng sỉ lẻ của Từ Phong với nó khiến nó phát điên lao vào đám người.



Nhưng thẻ đạo cụ là có giới hạn thời gian, lúc nãy trong đám có người đã ra lệnh cho con sói rút lui, mặc dù hắn rất cẩn thận nhưng Hoa Y lại đặc biệt nhìn thấy rõ ràng.



Hoa Y dựa vào thân cây nhìn thiếu niên bận rộn băng bó cho mọi người: "Lục Nghị, cậu từng học y?"



"Liên quan gì đến cô" Lục Nghị vẫn là chất giọng gay gắt trả lời cô.










Hoa Y nở nụ cười: "Làm thế nào để ẩn núp tốt nhất trong một đám người, một chàng trai trông như sinh viên đại học, lại biết chữa bệnh đồng thời tính cách bộc trực, thẳng thắn, xem ra cậu rất được yêu thích nhỉ?"



Lục Nghị khựng lại, cau mày nhìn lên: "Ý cô là gì đừng có bóng gió"



"Tôi chỉ muốn nói cho mọi người một thông tin, tên sát nhân còn lại tìm thấy rồi, sói điên cắn quàng nhưng lại không cắn một người, vì sao bởi vì chó khôn không cắn chủ, muốn sống sót thì tự nhận thức sớm đi" nói xong cô xoay người rời khỏi, cô đây là không muốn chết chùm với đám người này nha.



Hữu Bằng cau chặt lông mày, lượng thông tin đánh úp đến khiến hắn không kịp trở tay, ánh mắt va phải đôi mắt tin tưởng cùng ỷ lại của Lục Nghị khiến hắn không biết phải làm sao.



Ngược lại hai người bên cạnh đã sớm im lặng nhìn nhau.



Toàn không gian rơi vào sự im lặng chết chóc.



————————



Lần nữa cô gặp lại Lục Nghị đã là 4 ngày sau, hắn gỡ xuống cái mặt nạ thiếu niên thẳng thắn bộc trực, nở một nụ cười âm hiểm.



"Cô đúng là khó chơi thật, kể cả đến bây giờ tôi cũng không nắm chắc mình có thể giết được cô"



Hoa Y hơi nhâng mày nhìn hắn, trần thuật: "Tôi thích kẻ thức thời, nhưng xác thực là cậu không giết được tôi, cho nên để hoàn thành phó bản này, tôi cho cậu hai lựa chọn, tự mình kết liễu, hoặc để tôi kết liễu cậu"



Lục Nghị híp mắt, sâu bên trong bắt đầu dâng lên một tầng sát khí: "Đầu hàng không phải phong cách của tôi"



Hắn vừa nói xong liền rút ra một tấm thẻ trên đó có hình con sói, đây chính là năng lực mà hắn rút được khi bị hệ thống phân vai Boss, cùng với khả năng tàng hình của Phàn Yên.



Vốn tưởng trò chơi này sớm sẽ kết thúc, nhưng cuối cùng lại bị ngăn cản bởi cô.



Vừa rút ra tấm thẻ kích hoạt, mười mấy con sói trắng liền đi ra, mắt trắng dã, miệng nhỏ dãi ý định xông lên cắn chết cô.



Từ Phong ở đằng sau cô hơi nâng mắt liếc nhìn, chúng liền như bị định thân tại chỗ sao cũng không bước tiếp được, còn không ngừng rên lên tiếng ư ử đáng thương.










Hoa Y quay đầu nhìn hắn, giơ lên ngón cái tán thưởng hắn.



Lục Nghị lúc này sắc mặt đã sớm xanh xám, hết nhìn Hoa Y lại nhìn Từ Phong trong mắt một vẻ không cam lòng, hắn xoay mạnh người chạy trốn.



Hoa Y cũng không đuổi theo, bởi vì đàn sói không biết từ lúc nào đôi mắt hiện lên dòng chữ kín mít, đồng tử giống như một loại mật mã kí hiệu, chúng nó quay lại di chuyển theo bản năng hướng về phía Lục Nghị bỏ trốn truy đuổi.



Hoa Y nâng mắt như có điều suy nghĩ nhìn về phía Từ Phong, thật lâu cả hai không nói gì.



————————



[Chúc mừng người chơi đã vượt qua phó bản Ma sói người chơi được thưởng 10000 tinh tệ và đạt lv6, chúc người chơi chơi game vui vẻ]



Hoa Y nhận thưởng xong bước ra ngoài, ánh mắt cô tối lại nguy hiểm nhìn người bên cạnh.



Từ Phong cụp mắt dáng vẻ cực kì ngoan ngoãn: "Tìm một chỗ tôi sẽ nói hết mọi chuyện cho em"



Nuốt xuống ngụm trà Hoa Y liền cảm khái nhìn hắn, hoá ra con hàng này là NPC một chuỗi số liệu lại còn là chuỗi số liệu tự có ý thức.



Theo lời hắn kể trò chơi này được duy trì bởi AI trí năng cao cấp do con người sáng tạo ra, nhằm nâng cao khả năng tiềm lực của con người, đồng thời phát triển dị năng khi trái đất đang rơi vào sự xâm lược của sinh vật lạ.



Hiện tại trái đất được thống trị bởi sinh vật lạ, và con người chỉ có thể sống chui lủi dưới lòng đất.



Mà hắn là NPC tự có ý thức, vài ngày trước biến mất chính là hắn cùng AI trí năng đấu đá, giành quyền điều khiển hệ thống, đây cũng là lý do cho sự thay đổi tính cách của hắn.



Từ một NPC luôn lạnh lùng, cứng nhắc sau khi tiếp nhận tri thức nhân loại đã có thêm nhiều loại cảm xúc mới lạ.



Nói cách khác bây giờ hắn là hệ thống, hệ thống cũng là hắn đó là lý do vì sao con hàng này bug game đến thế.










Hoa Y day trán cảm thấy đầu óc hơi đau, cuối cùng thế giới này rối loạn thành một đoàn Boss lớn Boss nhỏ cuối cùng trân chính Boss lại ngồi bên cạnh cô.



Từ Phong ánh mắt thấp thỏm nhìn cô: "Em giận tôi vì giấu diếm em sao?"



Hoa Y trợn mắt nhìn hắn, giận chứ tất nhiên là giận nhưng điều cô lo lắng hơn là con hàng này không có thân thể vậy mai sau cô rời khỏi các trò chơi rách này thì phải làm sao???



"Em muốn rời khỏi?!!" Từ Phong ánh mắt bi thương kêu lên.



"Lại đọc suy nghĩ em, anh có biết quyền riêng tư của con người không hả" đúng thế con hàng này con có thể đọc suy nghĩ căn bản là sóng não của cô được nối với hệ thống mà hắn chính là hệ thống, đời sống riêng tư của cô đều được phơi này thông thống trước mặt hắn.



Từ Phong oan ức, ánh mắt vô cùng bi thương nhìn cô.



"Vốn là định thế nhưng anh ở đây rồi em còn đi đâu nữa" Hoa Y lườm hắn cảnh cáo hắn không được đọc suy nghĩ của cô nữa.



Từ Phong nở nụ cười kéo cô ôm vào lòng: "Được cảm ơn em vì đã ở bên tôi"



Hoa Y thở dài ôm lại hắn, xem ra cô cũng sắp phải rời đi chỉ có thể bồi hắn bao nhiêu hay bất nhiêu thôi.



Từ Phong ôm cô thật chặt, hắn nở nụ cười ánh mắt lại lạnh lẽo tối tăm, là cô không biết thế giới ngoài kia giờ đã trở thành đống đổ nát, con người tuyệt chủng, ở lại bên cạnh hắn là do cô quyết định cũng do hắn quyết định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK