Xác sống đã sớm không còn đuổi theo, hắn kéo ra cửa xe đi xuống, cả người hắn dựa vào tường, cầm một cái tay cầm đồ chơi, hình như là điều khiển từ xa của xe ô tô.
Ánh mắt hắn vô định, hình như đang thư giãn chờ đợi.
Hàn Phi hiểu ý hắn, liền để Thiệu Đình Hựu và Tào Lôi đi quan sát xung quanh, tránh để xác sống đột ngột xông tới trở tay không kịp.
Quỳnh Dao cùng Thiệu Đình Phong ngồi ở trên xe rất an tĩnh.
Không lâu lắm cô liền đuổi kịp, trông thấy hắn đờ đẫn đứng đợi cô lòng bất giác vui vui, đi qua nắm lấy tay hắn 10 ngón đan xen.
"Em về rồi"
Nam Kỷ thu lại tầm mắt vô định, đặt trên người cô, ánh mắt đảo từ trên xuống dưới xác định cô không bị thương mới nhẹ thả lỏng thân mình, vì lo lắng hắn còn quên không rút tay ra, cứ thế bị cô kéo về phía cửa xe.
"Đi thôi, em muốn tắm nước nóng"
Máu không bắn lên người cô nhưng mạc danh cô vẫn thấy không thoải mái.
"Ừ" Nam Kỷ bị cô kéo đi, ngoan ngoãn đi đằng sau.
Thiệu Đình Hựu liếc Hàn Phi hai người như chí lớn gặp nhau, cùng đồng cảm.
————————————
Hoa Y tắm nước nóng xong liền vui vẻ hơn nhiều, vì hiện tại mạt thế mới nổ ra nên chưa đến trình độ thiếu nước dùng, thậm chí điện vẫn hoạt động bình thường, cho nên tận dụng được thì cứ tận dụng thôi, không chẳng mấy chốc lại như đám người ăn lông ở lỗ.
Bước xuống cầu thang hương thơm đồ ăn đã lan toả khiến cái bụng cô không ngừng biểu tình.
Hoa Y nhanh nhẹn đi xuống, thấy Nam Kỷ còn ngồi trên sofa nghịch đống đồ chơi, cô liền bước qua xách hắn vào bàn ăn.
Hẳn là Nam Kỷ rất không tự nhiên, hắn nhiều lần muốn đứng lên, mày còn nhíu cả lại, nhưng đều bị cô ấn trở lại.
"Ăn cơm, có thể nghĩ là ngồi ăn cùng em"
Nam Kỷ mím môi thật chặt, mặc dù rất không thích nhưng hắn thật sự nhịn lại xao động dưới đáy lòng, cả quá trình đều cúi gằm mặt ăn cơm.
Ăn xong hắn liền ôm đồ chơi mang về phòng, còn cố tình chọn phòng cách xa cô.
Căn nhà không lớn, người lại nhiều chỉ có 2 căn phòng, hắn chiếm một cô chiếm một người còn lại cũng không biết nằm đâu.
Hoa Y rất khoát chuyển qua phòng hắn, vừa vào liền khoá cửa lại.
"Giận em?"
"Không"
Nam Kỷ trả lời rất nhanh, xác thực sắc mặt cũng không phải giận cô, chỉ là không muốn ngủ chung với cô thôi.
Hoa Y thở hắt ra kéo hắn nằm lên giường, lần này hắn thực ngoan không có giãy giụa gì, mắt còn nhìn thẳng cô.
Hoa Y nở nụ cười thu hẹp khoảng cách hôn lên đôi mắt hắn: "Thực xinh đẹp"
Lông mày hắn nhíu lại, tất nhiên là vì không thích nghe cô khen hắn xinh đẹp.
Hoa Y bật cười thành tiếng: "Tiểu yêu tinh..."
Lời nói len lỏi qua hai đôi môi sít sao dán chặt, cô khe khẽ hôn hắn, dịu dàng thành kính, không hôn quá sâu, không xâm nhập bên trong cô sợ...mình không nhịn được.
Rất nhanh rút lui, cô nắm lấy tay hắn, hôn lên đốt ngón tay rồi nhắm mắt đi ngủ.
Nam Kỷ nhìn cô một lúc lâu, hắn cứ giữ tư thế ấy, tay cũng không như mọi lần sau khi cô ngủ liền rút ra, hắn thậm chí còn nắm lại tay cô, khoé miệng không biết tự lúc nào kéo lên.
————————————
Thiệu Đình Hựu thay Tào Lỗi đổi lái, lần này xe thuận lợi chạy trên đường, vì là đường cao tốc nên chỉ lác đác vài xác sống.
Cả một quãng đường dài ngồi trên xe Hoa Y sớm đã ê ẩm cả người, sắc trời cũng tối không thể tiếp tục di chuyển tiếp cả nhóm liền chọn địa điểm dừng chân.
Quỳnh Dao bất giác hô lên: "A kia là cửa hàng tiện lợi! Chúng ta có thể ở lại đó tiện tìm thêm vật tư"
Thiệu Đình Hựu nghe thấy lời cô đạp phanh dừng lại.
Hàn Phi ra hiệu mọi người chớ xuống xe vội.
"Có người"
Hoa Y nhìn ra cửa sổ liếc qua.
"Cửa hàng quần áo trước mặt, ở đó đi"
Thiệu Đình Hựu cũng không thắc mắc nhiều, hắn đánh xe lên trên 2 toà nhà rồi dừng tại cửa hàng quần áo.
Tào Lỗi và Thiệu Đình Hựu đi vào trước, giải quyết xong số xác sống bên trong mới để mọi người đi vào.
Cửa hàng không lớn lắm chỉ có một tầng, Hoa Y chọn một bộ mới trên giá rồi thay bộ cũ ra.
Quỳnh Dao lấy lương thực trong ba lô, vì điều kiện không cho phép nên mọi người chỉ có thể ăn đồ khô, vài lát bánh mì rồi đi ngủ.
————————————
Sáng hôm sau Hoa Y bị tiếng động đánh thức, tâm trạng thực sự không tốt, cô đẩy cửa bước ra ngoài.
Là giọng của Thiệu Đình Hựu: "Chú là ai, nếu chú còn bắt ép cậu ấy tôi sẽ nổ súng"
Quỳnh Dao nấp sau lưng Thiệu Đình Hựu, đầu cúi xuống đất toàn thân hơi run lên, mà Thiệu Đình Hựu đang nói chuyện với một người đàn ông.
Hắn rất cao tầm 1m90, mặc dù mạt thế nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ lịch lãm, mặc vest là loại được thiết kế riêng, khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt sắc lạnh lúc này còn có sát khí đảo qua Thiệu Đình Hựu.
"Tránh ra, đây là chuyện gia đình"
Bên cạnh Hoa Y xuất hiện thêm một người, Nam Kỷ sắc mặt rất xấu cũng là bị đánh thức, hắn đôi mắt còn chưa tỉnh hẳn mơ mơ màng màng.
Cô cười cầm lấy tay hắn đan 10 ngón với nhau.
Nam Kỷ cúi đầu nhìn cô rồi cũng mặc kệ hành động của cô, không có ý kiến gì.
Thiệu Đình Hựu quay qua nhìn Quỳnh Dao, rất nhanh trấn định: "Tôi không cần biết, cậu ấy không muốn đi theo chú, chú mau tránh ra súng đạn không có mắt đâu!"
Hoa Y thở dài, thương cảm thay Thiệu Đình Hựu, nhóc con 18 tuổi lại doạ dẫm súng đạn với lão đại hắc bang, omg...
Cuộc nói chuyện khá to, một vài xác sống đã chú ý qua đây, đều bị đám người Đằng Tấn giải quyết, dùng dao găm giải quyết, thân thủ linh hoạt, nhanh gọn chuẩn.
Bị Thiệu Đình Hựu uy hiếp khuôn mặt Đằng Tấn vẫn rất bình tĩnh, hắn tiến lên từng bước, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt Quỳnh Dao.
Thiệu Đình Hựu toát mồ hôi, họng súng của hắn đặt ngay tại ngực của người đàn ông nhưng người đó vẫn không sợ hãi lui bước.
"Chỉ vài ngày con đã quên mất mình thuộc về ai? Có cần ta nhắc cho con nhớ lại không?"
Đằng Tấn ánh mắt xoáy sâu nhìn vào Quỳnh Dao.
Thân mình cô gái run rẩy mãnh liệt, ngón tay bị miết đến đỏ lên, một từ cũng không thể thốt ra, là sự sợ hãi theo bản năng.
Hoa Y cũng chưa nghĩ đến việc từ bỏ đầu bếp của mình, cho nên cô bước ra ngoài.
"Khỏi nhắc, cậu ấy không biết ông"
Đằng Tấn chỉ nhìn Quỳnh Dao ánh mắt cũng lười biếng liếc qua cô, hắn vươn tay tính chạm vào cô gái.
Quỳnh Dao rất muốn tránh đi nhưng thân mình cứng nhắc lại cô có cố sao cũng không di chuyển nổi.
Xoạt
Tay vươn ra chạm vào mũi kiếm, chỉ cách một đoạn liền đâm vào mũi kiếm, Đằng Tấn lúc này mới nhìn qua, người trước mặt rất trẻ, nhưng khí tức trên người lại không giống, rất áp đảo mãnh liệt, là một kẻ có thực lực mạnh mẽ.
Thực ra hắn không sợ kẻ mạnh, vì hắn cũng là người mạnh, nhưng trong trường hợp này hắn chọn cách ẩn nhẫn.
Đằng Tấn thu tay, để lại cho cô một đạo ánh mắt rồi quay người bước đi.
Quỳnh Dao sau khi hắn đi liền ngồi xụp xuống, đôi mắt vì sợ hãi mà trống rỗng vô hồn.
Thiệu Đình Hựu đỡ cô dậy, rất nhanh đoàn người lên xe di chuyển.