Là Quốc vương cho gọi cô, Hoa Y sửa soạn váy áo, liền theo nữ hầu ra ngoài.
- -----------------
Nhìn bên cửa sổ, người đàn ông dáng người cao lớn, vững chãi từ từ quay lại đánh giá cô, dường như ông ta đang muốn nhìn xem cô có sao không, lại không trực tiếp mở lời, Hoa Y đành phải lên tiếng: "Con không sao".
Ánh mắt của ông mới trở nên buông lỏng, ông cất giọng nói trầm ấm, đầy từ tính, cũng có chút quan tâm: "Ừ không sao là được rồi".
.............
Lại là sự im lặng, đây là hình thức ở chung của nguyên chủ và Phụ Vương mình, vốn là hai cha con, nhưng vì sự kiện của mẹ nguyên chủ, hai người dần càng ngày càng xa cách nhau.
Quốc vương cũng không thấy làm lạ với sự xa cách này, ông quay mặt đi, thở dài, lại nói: "Con chọn vài hiệp sĩ đi theo, đừng khiến ta thêm lo lắng nữa" nói xong cũng không đợi cô trả lời, đi thẳng vào bên trong.
Hoa Y ra đến bên ngoài, liền thấy 2 hàng hiệp sĩ mũ giáp chỉnh tề hướng về phía cô, có chút ngạc nhiên, nếu theo cốt truyện thì cha nguyên chủ cũng không phải thực sự yêu thương gì nàng ấy, thể hiện ngay việc ông ta sau khi nghe lời Karik liền muốn gả nguyên chủ đi, nhưng mà bây giờ có lẽ phải xem xét lại, người cha này cũng không giống như cô tưởng tượng, sự quan tâm cô trong mắt ông ta không phải giả.
Ngẩng đầu lên nhìn 2 hàng mũ giáp sắt trước mặt, Hoa Y nở một nụ cười, giọng nói nhẹ nhàng uyển chuyển.
"Ta hỏi các ngươi 3 điều, nếu các ngươi trả lời đúng ý ta, tháng ngày sau đi theo, sẽ không bạc đãi các ngươi".
Một tiếng hô đồng thanh thật to: "Dạ".
Bước chân thật nhẹ, làn váy bồng bềnh cũng theo đó uyển chuyển lướt đi, quạt lụa bung ra, che khuất đi làn môi đỏ, giọng nói lại mạc danh mềm mại: "Các ngươi là ai".
Các hiệp sĩ đồng thanh, nhất quán trả lời nàng: "Hiệp sĩ quân đoàn H của đế quốc Hazard".
Hoa Y bước chân vẫn chưa hề ngừng, di chuyển dần xuống cuối hàng, môi đỏ lại mở.
"Vậy ta là ai?"
Các hiệp sĩ một lần nữa đồng thanh: "Người là đại công chúa Cecilia Elizabeth"
Hoa Y bước chân ngừng lại, ánh mắt lóe lên, nhìn về phía chàng trai bên cạnh, đồng thời buông ra câu hỏi cuối cùng: "Nhiệm vụ của các ngươi là?".
Lúc này cô nghe được hai đáp án: "Phục vụ đế quốc" và "Bảo vệ công chúa".
Hoa Y khẽ gấp quạt lại, nở một nụ cười mỉm, cánh tay cầm quạt đưa lên, tay áo rộng theo cánh tay trượt xuống, để lộ ra một mảng trắng như tuyết, đầu quạt chuẩn xác hạ tại cằm chàng trai trước mặt, khóe môi câu lên thành một độ cung yêu mị.
"Còn ngươi? Ngươi vẫn chưa trả lời ta"
Tầm mắt chàng trai di chuyển về phía cô, đôi môi mấp máy, nói ra những lời kinh thiên động địa: "Nhiệm vụ của thần là nghe theo mệnh lệnh của người"
Hoa Y khuôn mặt ngạc nhiên, cô hỏi lại hắn: "Ồ, vì sao?".
Ánh mắt hắn sạch sẽ, thanh khiết nhìn về phía cô, lùi ra phía sau một bước, tay phải đặt lên thanh kiếm bên hông, khụy gối quỳ xuống.
"Người hỏi thần, thần là ai? Thần trả lời thần là hiệp sĩ, người hỏi thần, người là ai? thần trả lời, người là đại công chúa Cecilia Elizabeth, người hỏi thần, nhiệm vụ của thần, nhiệm vụ của thần là nghe theo người, trước đây thần là hiệp sĩ đế quốc, sau khi gặp công chúa Cecilia, thần không phải là hiệp sĩ đế quốc, cũng không phải bảo vệ công chúa đế quốc, thần đơn giản chỉ có nhiệm vụ bảo vệ và hoàn thành những gì Cecilia Elizabeth mong muốn"
Hầu nữ theo sau nàng quát to: "Hỗn xược, ai cho ngươi..."
Hoa Y giơ tay, cắt ngang lời hầu nữ, nhìn chàng trai cúi đầu trước mặt cô, nở nụ cười thỏa mãn, đúng cô là muốn xem hắn ngộ ra đến đâu, câu đầu tiên cô muốn nhắc nhở quá khứ của hắn, nghĩa vụ của hắn, câu thứ hai cô muốn nhắc nhở thân phận của cô cùng cá nhân bản thân cô.
Nếu cô không còn là đại công chúa đế quốc nữa? Câu thứ ba là nhiệm vụ, cũng như nghĩa vụ của hắn, là bảo vệ đế quốc, là bảo vệ công chúa, vốn cũng không nghĩ là nghe được câu trả lời chính xác, hình như quá coi thường hắn rồi, hắn chọn phục vụ Cecilia Elizabeth hơn cả đế quốc, cũng hơn cả công chúa.
Nụ cười càng sâu, cô tán thưởng người trước mặt, Hoa Y giọng nói cũng nhu hòa hơn: "Ngẩng đầu lên, để ta xem ngươi".
Chàng trai trước mặt ngẩng đầu lên, tóc màu nâu hung nhẹ, làn da hắn hơi ngăm do luyện tập mà thành, lông mày kiếm cương nghị, đôi mắt màu nâu nhạt, thanh triệt, sạch sẽ, đôi môi mỏng, nhạt màu, sống mũi cao thẳng dựng đứng, đúng chất phương tây.
Hoa Y gật đầu vừa ý, nhan sắc không tệ, cô nhìn khuôn mặt hắn, khóe miệng câu lên.
"Vậy chọn ngươi đi, lát qua bên ta" lại liếc xuống bộ giáp sắt cồng kềnh lóe mù mắt cô, Hoa Y ghét bỏ nhìn hắn, nói tiếp: "Vứt đi, từ bây giờ không cần mặc giáp sắt" nói xong liền quay đầu, bước chân chậm rãi đi xa.
Hoa Y cũng không có quay về phòng, liền qua bên giáo đường, cô là tính đi đa tạ ân nhân cứu mạng nha.