Trước khi một trận đau đớn xoáy đến Hoa Y chỉ kịp nghe thấy vài lời của 6996, sau đó toàn thân đều đau đớn, đầu như muốn nứt ra, quay cuồng choáng váng khiến cô ngất lịm đi...
—————————
"Nương?"
Ta chợt choàng tỉnh lại bởi tiếng gọi của con trai, trên tay ta còn cầm một bức hoạ, nữ nhân trong tranh xinh đẹp xuất trần tựa như tiên tử, nàng đứng bên cạnh cây phong, nở nụ cười.
Đôi mắt già nua của ta chợt trào ra một hàng lệ nóng, kí ức xa xưa giống như ùa về, nhớ đến năm đó khi ta còn là nha hoàn tuỳ thân của nàng.
—————————(30 năm trước)
"Tiểu thư" ta khẽ gọi nàng.
Nữ nhân ngẩng đầu nhìn qua đây, nàng ngồi trên tấm nệm bên cạnh là cái bàn được đặt nơi rừng phong, mặc dù phong cảnh hữu tình song lại hưu quạnh đến lạnh lẽo.
Nàng vẫn luôn như vậy độc lai độc vãng trong phủ Tĩnh Vương.
Người này là tiểu thư của ta Lãnh Hoa Y...
Ta là nha hoàn tùy thân của tiểu thư Liễu Nhứ, tiểu thư ta là đại tiểu thư Lãnh phủ, phụ thân nàng là Đại học sĩ Lãnh Nhuế giữ chức quan nhất phẩm trong triều.
Lãnh gia mặc dù không tính là đại gia tộc trong triều nhưng về gia thế thực cũng vững vàng trước vòng xoáy quyền vị.
Mà tiểu thư ta là một trong những người đáng thương bị xoáy vào vòng xoáy đó...
Một thân ảnh thiếu nữ bước tới ngồi xuống bên cạnh nàng, người này là nhị tiểu thư Lãnh Miên, mặc dù sinh ra trong cùng một gia đình, nhưng tính cách của hai người lại hoàn toàn khác biệt.
Tiểu thư là dạng mỹ nhân ôn nhu, hiểu biết thông tuệ là người phù hợp để làm tri kỉ.
Còn nhị tiểu thư Lãnh Miên lại giống như một con chiến mã, thích tự do, ngao du, kiêu ngạo, lại tuỳ hứng, phóng khoáng.
"Sao muội lại qua đây?" Lãnh Hoa Y nở nụ cười nhìn cô nương đối diện.
Lãnh Miên trên khuôn mặt mang nét tinh nghịch đáng yêu của tiểu cô nương 15 tuổi ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt lại mạc danh nổi bật trên khuôn mặt, sáng trong lấp lánh.
"Muội tạm thời qua đây lánh nạn" Lãnh Miên ngẩng đầu nở nụ cười tinh ranh.
Lãnh Hoa Y thấy nàng bước qua liền rót cho nàng một chén trà ấm, xua đi cái se se lạnh của tiết trời mùa thu.
Lãnh Miên cong đôi mắt tròn tròn nở nụ cười lộ ra má lúm đồng tiền xinh xắn.
Cơn gió lạnh thổi qua Lãnh Hoa Y không ngăn được sự run rẩy, tay đưa lên miệng khẽ ho.
Ta bước đến, nhanh tay choàng áo lên vai tiểu thư khuyên can: "Trời trở lạnh rồi, người cũng nên vào trong thôi"
Lãnh Hoa Y nở nụ cười, nâng bàn tay trắng đến trong suốt đập nhẹ vào tay Liễu Nhứ: "Ta không sao, muốn ngồi một chút, vào trong lại thấy bí bách"
Ta hơi nhíu mày, mặc dù lo lắng nhưng lại chẳng thể lên tiếng ngăn cản nữa, tiểu thư sinh ra đã có một thân thể không tốt, năm 10 tuổi suýt chút nữa bạo bệnh qua đời nhưng may mắn có một vị thần y cứu chữa mới nhặt lại được mệnh tàn.
Nhưng cũng từ đó sức khoẻ ngày một yếu đi, đặc biệt sợ hàn.
"A Miên, về xin lỗi Phụ thân đi" Lãnh Hoa Y nhấp một ngụm trà cố gắng khiến cho thân thể ấm hơn, khẽ nói.
Lãnh Miên ngẩng đầu đôi mắt tràn đầy ủy khuất, nước mắt giống như chực rơi.
"Muội không về, lần này muội thật sự muốn bỏ nhà ra đi, chí hướng của muội xưa nay mọi người đều biết, chỉ có Phụ thân nhất quyết bắt muội nào thì nhu mì, hiền lương thục đức mai sau gả cho lang quân chăm sóc con cái, muội không thích, muội sẽ không chấp nhận làm một nữ nhân như thế, trói buộc cuộc đời mình trong đấu đá nội trạch!"
Lãnh Hoa Y ngón tay hơi run lên, sau thở dài khép lại đôi mắt như trầm ngâm suy nghĩ lại giống như đang du thần đến chốn nào đó, lúc lâu sau nàng mới hồi thần nhẹ nói.
"Được rồi, muội tạm thời ở lại đây đi, để ta nói Nhứ nhi sắp xếp cho muội"
Ta gật đầu, cung kính nâng tay mời nàng đến sân viện phía Tây.
Vừa quay đầu đôi mắt liền nhìn thấy thân ảnh nam nhân bên ngoài đình, hắn đứng đó lặng im giống như chỉ đi ngang qua, tình cờ ánh mắt phiêu đãng qua đây.
Khuôn mặt hắn tỉ mỉ tinh tế như tượng tạc, làn da trắng, đôi lông mày anh tuấn soái khí mang nét hiên ngang, đôi mắt thâm thúy, sâu trong ánh mắt chính là biển sâu vô tận thanh mát lại lạnh lẽo, tiếp đến là sống mũi cao cùng đôi môi mỏng băng lãnh bạc tình.
Hắn mang trên mình hơi thở cấm dục, giống như vị thần tiên cao cao tại thượng không nhiễm khói lửa nhân gian.
Ta hít sâu một hơi cho dù đã bao nhiêu năm ta cũng chưa hề quen với việc nhìn vào dung nhan của hắn, khuôn mặt kia có lẽ chỉ cần cười một chút liền khiến cho các cô nương thần hồn điên đảo.
Ta thu lại tầm mắt, như có như không nhìn về phía tiểu thư "...Tĩnh vương đang ở bên ngoài ạ"
Ta thấy Lãnh Miên dừng bước chân, đôi mắt hơi loé lên, khuôn mặt lộ ra vẻ si mê kinh diễm.
Ta nhíu mày không thể tiếp tục nhìn được nữa, bèn nâng tay kéo nàng đi.
Tĩnh vương là Phu quân của tiểu thư, là hoàng tử đứng hàng thứ 14, trong một lần yên tiệc, bệ hạ chẳng may lâm hạnh một vũ nữ mới sinh ra hắn.
Chính vì xuất thân của Mẫu thân bần hàn cho nên địa vị của hắn trước nay chưa bao giờ được coi trọng, mà người làm Hoàng đế kia cũng chẳng quan tâm lắm đến đứa con ngoài ý muốn này.
Lúc trước ta từng cảm thấy tiểu thư lấy hắn nhất định sẽ phải chịu khổ, cuối cùng những lo sợ của ta đều xảy đến.
Ta không biết đã bao nhiêu lần không kìm được lòng, hỏi tiểu thư, việc người lấy hắn có bao giờ cảm thấy hối hận không?
Nhưng từ đầu tới cuối, ngay cả đến giờ phút này, câu trả lời của tiểu thư vẫn chẳng hề thay đổi, "không hối hận", chỉ ba chữ nhẹ nhàng giống như trần thuật.
Lãnh Hoa Y không ngẩng đầu lên tầm mắt tập trung vào chén trà, nước trà trong vắt gợn lên cùng với những lá trà đặc biệt xanh ngắt.
Nàng khép nhẹ mắt, nhẹ nhàng đứng lên hoàn toàn bỏ qua thân ảnh nam nhân cô độc ánh mắt trước sau chưa hề rời khỏi thân ảnh nàng, hắn không bước vào mà chỉ đứng đó, cả người đều toát lên hơi thở của băng tuyết lạnh lẽo vô tình.
Nàng xoay người chỉ để lại câu nói bay trong gió, dường như đáp lời nha hoàn lại dường như nói với hắn.
"Đây là phủ của vương, vào hay không là ý chỉ của vương ta nào có quyền định đoạt"
Nói xong cũng liền khuất bóng sau cánh cửa.
Hắn đứng đó hồi lâu không hề nhúc nhích, cho đến khi khí lạnh vương trên làn áo mới di rời ánh mắt khẽ quay đầu bước đi.