Hoa Y không mấy quan tâm chuyện sứ thần nước khác, hay nói chuyện triều đình vốn không phải mối quan tâm của cô.
Hoa Y ngồi trong đình sen, bát lê hấp trong tay mát lạnh toả ra hương thơm, mùa hè vừa đến ánh nắng còn chưa gay gắt nóng nực trong cung của cô đã đầy đủ băng lạnh chống nóng cùng hoa quả giải nhiệt.
Đối với thái độ làm việc này của cô 6996 rất là bất mãn, không ít lần nó từng vô cùng hối hận khi để cô xuyên qua thân phận nguyên chủ.
Mấy ngày nay 6996 sớm hận cô đến nghiến răng nghiến lợi, nếu nó có thực thể chỉ sợ tóc sớm rụng hết để lại cái đầu hói trơn nhẵn mất.
Căn bản từ cái ngày nó thăng cấp trở về, thanh tiến độ nhiệm vụ chưa hề nhích lên nổi % nào.
6996 nhìn đến khuôn mặt cô thoả mãn thưởng thức trái cây, lại nằm trên ghế dựa đung đưa thập phần nhàn hạ liền hận đến không thể một ngụm cắn chết cô đổi sang kí chủ khác.
Hoa Y vì có liên kết với 6996 nên cũng lờ mờ cảm nhận được ý nghĩ của nó, cô kéo lên nụ cười càng thêm ngứa đòn nói: "Sao? Không được như người nên bất mãn hả?"
6996 chửi ổng lên trong đầu song nghĩ đến giá trị vũ lực của cô nó đành phải nhịn nhục, thử phương pháp nhỏ nhẹ lừa lọc.
[Kí chủ, nếu cô không làm nhiệm vụ trong thời gian giới hạn thì năng lượng của tôi sẽ bị tiêu hao hết, đồng nghĩa với việc cô phải mắc kẹt ở thế giới này đấy]
Hoa Y nhâng mày khuôn mặt hẳn nhiên chẳng quá quan tâm: "Ồ vậy cũng tốt, thế giới này tôi là Thái hậu, có tiền có quyền cuộc sống giống như bồng lai tiên cảnh, ở lại cũng coi như hưởng phúc"
6996 toát mồ hôi hột, giọng lại mỏng hơn [Kí chủ, nếu cô ở lại đây cô sẽ chết già trong thân xác nguyên chủ, ngoài ra linh hồn còn bị thiên đạo đào thải, không có khả năng luân hồi siêu sinh đâu]
Hoa Y nhìn chuôi kiếm bắt đầu xuất hiện lưỡi kiếm kia kéo lên nụ cười: "Thế sao? Vậy thì không hay lắm nhỉ"
6996 lựa hết lời nói, dùng đến 9 phần ôn nhu chưa bao giờ xuất hiện trong nó để dỗ dành cô.
[Đúng vậy kí chủ không hay đâu, cô còn phải trở lại thế giới của mình mà, cho nên chúng ta làm nhiệm vụ đi]
Hoa Y phì cười, ngừng trêu chọc 6996, khuôn mặt bắt đầu nghiêm túc: "Tôi vẫn đang làm nhiệm vụ, anh nghĩ vì sao Tịch gia cho đến giờ vẫn im hơi lặng tiếng, do Tịch Bằng sợ tôi? Không không phải đâu Tịch gia vẫn không làm gì cho đến bây giờ là bởi vì Tịch gia hiện đang nằm trong lòng bàn tay tôi mà Tịch Bằng lại bất lực không thể khống chế nổi người của mình, chỉ có thể im lặng chờ đợi"
6996 ngạc nhiên nó xác thực không suy nghĩ sâu xa đến thế, mặc dù nó biết cô vẫn lén ra ngoài làm một số việc.
[Ờm vậy cô định làm thế nào để nam nữ chủ hắc hoá? Còn có lên làm Hoàng đế?]
Hoa Y dừng lại động tác đung đưa ghế dựa, cô ngồi thẳng người, cầm lên tách trà trên bàn khẽ nhấp.
"Tôi đây là đang đợi, một là đợi con sói nhỏ chui vào bẫy, hai là đợi con rắn gian xảo quy phục"
—————————
Tiếng bước chân vội vã, người vừa đến nhanh chóng quỳ xuống: "Quốc sư, bên phía Thái hậu xảy ra chuyện"
Vân Phượng rời tầm mắt, mờ mịt quay đầu nhìn ám vệ đang quỳ trên đất, cái chén trong tay không biết từ bao giờ đã vỡ nát, một số mảnh chén vẫn còn găm trong lòng bàn tay hắn.
"Ngươi nói ai xảy ra chuyện?!!!"
Ám vệ đầu cúi càng thấp hơn, bản thân không tự chủ được run lên một cái, giọng nói mạc danh cũng không rõ ràng: "Là...là Thái hậu...người bị trúng độc hiện đang được thái y chăm sóc, chủ tử...là nô tài thất trách"
Vừa nói xong hắn liền cảm nhận đợt kình phong mạnh mẽ quét qua, thân mình hắn bay lên đập vào cánh cửa đầu gối khuỵ xuống phun ra một ngụm máu đỏ.
Người trước mặt giọng nói lạnh lẽo đến cực hàn như u linh vang vọng: "Tự mình đi vào nhà lao, lát ta về hỏi tội ngươi"
Giọng nói vẫn còn văng vẳng nhưng người thì sớm đã biến mất.
Trong một khắc ấy ám vệ dường như cảm giác mình đối diện với cái chết, hắn điên cuồng hô hấp, hít thở khó khăn, nặng nhọc, luồng áp suất thấp còn sót lại đè xuống khiến toàn thân hắn lạnh lẽo nặng trịch...