Một khắc trước cô liền chứng kiến hắn tan biến trong vòng tay mình, hắn nói đây là sự trừng phạt của thiên đạo, hắn cả đời này đều bị thiên đạo giam giữ khống chế, đi theo vận mệnh đã sắp đặt sẵn.
Nhưng vì hắn không còn tuân theo nữa cho nên liền bị trừng phạt, xoá bỏ.
Hoa Y thất hồn lạc phách, mặc dù biết rằng hắn chỉ đi sớm một bước tiến vào thế giới sau trước cô, nhưng cảm xúc đau đớn lúc này đang giày xéo cô lại không phải là giả.
Hình ảnh hắn tan biến cứ liên tục lặp đi lặp lại, trái tim liền trở nên phát đau, cô kéo làn váy về đến tẩm cung lại bị người chặn lại, cô nâng mắt nhìn đám người bao vây xung quanh, có Tống Ngột, có Lưu Diệp cũng có...Lưu Vũ.
Một đám người xuất hiện ngay lúc tâm trạng cô tồi tệ nhất, Hoa Y chợt bừng tỉnh từ trong câu nói của hắn nhận ra.
Thiên đạo trừng phạt hắn, xoá bỏ hắn vì hắn không tuân theo phép tắc của thế giới này.
Hoa Y ngẩng đầu nhìn đám người tề tựu trước mặt nở nụ cười, xoá bỏ hắn bởi vì Lưu Vũ không trở thành Hoàng đế, kịch tình với Lưu Diệp chẳng thể tiếp diễn, không có hậu cung, cũng không có diễn biến về sau, là một câu chuyện đứt đoạn không hoàn chỉnh, mà người đảo lộn tất cả là cô.
Lưu Vũ thấy cô cười liền siết chặt tay, ánh mắt ngoan độc giờ phút này không chút che giấu: "Tịch Hoa Y ngươi còn không buông tay chịu trói, đừng để bản thân quá khó coi, nếu ngươi ngoan ngoãn trẫm còn có thể cho ngươi đường sống, ở Tây Ngô cung của ngươi sống hết quãng đời còn lại!"
Hoa Y thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn hắn nhưng lại như nhìn một vật chết giống như hắn dù có nhảy nhót thế nào cũng chẳng thể lọt nổi vào mắt cô.
"Cũng thật ngông cuồng, có biết người muốn giết chết ta có rất nhiều không, mà đám người đó cuối cùng đều hoà chung với nắm cát hết rồi"
Lưu Vũ nhíu mày, chính vì ánh mắt này của nàng ta khiến hắn chán ghét đến cực điểm, giống như hắn chỉ là con sâu con bọ không đáng để lưu tâm.
Lưu Vũ nghiến răng, rút kiếm, ánh mắt vằn lên tia máu, khoé môi nhếch lên cười đến âm ngoan quỷ quyệt: "Vậy để kiếm này của ta chặt xuống đầu của loạn thần tặc tử như ngươi!"
Hoa Y nghiêng mình né tránh đường kiếm của hắn, bật lùi ra sau người đã đứng trên nóc đại điện cách xa đám người một khoảng không.
Tống Ngột giật mình, toàn thân bắt đầu cảnh giác đi lên trút đi dáng vẻ không chút để tâm ban đầu, cả khuôn mặt đều căng lại cố gắng áp chế dự cảm không lành trong lòng.
Lưu Diệp cảm nhận được nguy hiểm chạy lên chắn trước người Lưu Vũ, khuôn mặt sắc lạnh kiếm đã rút ra khỏi vỏ.
Lưu Vũ là người lúc ấy tiếp cận gần cô nhất liền rùng mình, cái khoảng cách kia không thể nào trong một cú bật người có thể tạo ra được, ít nhất với người thường là không thể.
Một tia lạnh lẽo bất giác lan tràn toàn thân hắn, không biết vì sao lúc này hắn lại mang cảm giác lo sợ, giống như một cái gì sắp xảy đến vượt qua cả tưởng tượng của hắn.
Hoa Y từ trên cao nhìn xuống, khuôn mặt bình tĩnh chẳng mang quá nhiều cảm xúc, cô nâng tay móng tay cắt qua cổ tay trái rạch xuống một đường máu, máu theo cánh tay không chảy xuống mà lại bay lên không trung tạo thành mũi nhọn xếp thành hình cánh quạt lơ lửng sau lưng cô.
Lưu Vũ nhìn tràng cảnh trước mặt tâm thần sớm chấn động đến kịch liệt, khoé miệng hắn run rẩy thốt lên: "Yê...u...quái...!"
Tống Ngột và Lưu Diệp sớm đã không thể bình tĩnh, đều là người mang sát khí, giết người không chớp mắt cho nên lúc này đều cảm nhận rõ ràng sự nguy hiểm của người trước mặt.
Toàn thân cô lạnh lẽo, đôi mắt sớm đã chuyển đỏ, con ngươi dọc xuống đỏ như máu nhưng sâu trong đó lại rét lạnh, sát khí quanh thân dày nặng.
Hoa Y nâng tay hạ xuống, cùng lúc mũi nhọn đẳng sau phóng xuống, bằng tốc độ nhanh đến không tưởng, muốn nhìn thấy bằng mắt thường là điều không có khả năng.
Tống Ngột phun ra một ngụm máu, hắn không thể tin nổi nhìn về phía nữ nhân đang đứng trên cao, áo bào vàng kim bay phấp phới, mang theo vẻ mặt mà hắn cực kì quen thuộc, chính là loại người giết người chẳng chớp mắt lấy một cái, cường giả chân chính, chỉ một cái búng tay liền lấy đi sinh mạng của một người.
Tống Ngột trước nay chinh chiến nơi sa trường nào có biết sợ hãi là gì, vốn tưởng mình đã quen với nỗi sợ sinh tử, chẳng còn màng đến, nhưng chỉ một khắc kia, ngay khi hắn chẳng thể động tay vung kiếm nỗi sợ trong hắn liền lan toả, nỗi sợ về cái chết, về kẻ địch mạnh đến không tưởng.
Hắn cúi đầu nhìn mũi nhọn chuẩn xác xuyên qua vị trí trái tim hắn, lại nhìn đến Lưu Vũ, Lưu Diệp bên cạnh, cũng đồng dạng không chệch đến một li.
Lưu Vũ bị đau đớn đánh úp quỳ xuống, không ngừng nôn máu, ngay một khắc cận kề cái chết suy nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu hắn chính là không cam lòng...
—————————
Ting~
Trở về không gian màu trắng, Hoa Y nằm trên sàn lẳng lặng nhìn trần nhà không hề nhúc nhích.
6996 vốn đã xuất hiện lại nhận thấy cảm xúc của cô không tốt, thật biết điều liền không lên tiếng.
Cho đến khi Hoa Y mở miệng hỏi nó: "Sao lại báo cho tôi?"
6996 hiểu ý cô, liền trả lời: "Vì lúc đó hắn đang cố sử dụng sức mạnh ngoại lực để chống lại thiên đạo"
Nói xong liền thấy cô nâng mắt nhìn về phía mình gần như chắc chắn: "Anh ấy giúp ích cho anh!"
"Không là giúp ích cho chúng ta!" Nó khẳng định lại lời của cô.
Nhận lại là một tiếng hừ, không gian tiếp tục lặng im không một tiếng động, cô gái khép mắt không để ý đến nó, giống như đang tĩnh dưỡng.
Đến lúc 6996 tưởng chừng như để cô nghỉ ngơi không nói chuyện nhiệm vụ nữa thì cô lại hỏi:
"Không trách tôi giết nam nữ chủ?"
Đúng vậy mặc dù thế giới vẫn vận hành, nhưng nam nữ chủ trong đêm đó đều bị cô giết sạch cả Tống Ngột cũng không thoát khỏi, cảnh tượng đêm đó nghĩ đến nó liền rùng mình.
Nuốt xuống một ngụm nước bọt 6996 lí nhí giải thích: "Bởi vì cô vi phạm...cho nên thiên đạo đã để ý đến chúng ta, tôi cũng không biết lúc nào nó sẽ đến"
Liếc thấy cô gái trên giường không phản ứng gì, nó đành nhỏ giọng hỏi: "Có truyền tống luôn không?"
Hoa Y mở mắt, hít sâu một hơi, bên trong chỉ còn lại sự bình tĩnh phẳng lặng, trong vắt như mặt hồ cô nhẹ nói: "Làm đi"
[Truyền tống thế giới tiếp theo!!!]