Hạ Uyển Đồng bước vào trong phòng, liền ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhìn về phía người ngủ gục ở cạnh giường, cẩn thận bước tới, vươn tay nhẹ lay tỉnh hắn: "Cẩn Ngôn, tôi đã nghe tin tức ở trên tivi, ngôi làng đó, rõ ràng...rõ ràng toàn bộ dân làng đã biến mất rồi, tại sao lại như vậy"
Cẩn Ngôn ngẩng đầu ánh mắt đỏ quạnh, vằn lên những tia máu, ngước lên nhìn cô: "Vì sao ư, tôi cũng muốn hỏi câu đó, dường như tất cả mọi thứ đều chỉ là giấc mơ...", chợt hắn mở to mắt, nắm lấy vai cô: "Uyển Đồng, cô nói xem, đó không phải giấc mơ đúng không, rõ ràng tôi đã thanh trừ hết bọn họ"
Hạ Uyển Đồng nhìn hắn, đưa tay run rẩy, nhẹ ôm hắn: "Đúng vậy, ngày đó anh thật sự rất uy vũ, toàn bộ dân làng đều là ác linh, chúng bị thanh trừ hết rồi"
Cẩn Ngôn suy nghĩ, đúng vậy rõ ràng tất cả đều đã bị hắn thanh trừ, hắn muốn tìm hiểu về chuyện này, bây giờ không phải lúc để hắn gục ngã, chắc chắn có điều cổ quái ở ngôi làng.
——————————
Đáp xuống máy bay, Hoa Y đeo lên kính râm, khẽ hướng người bên cạnh nở nụ cười rươi rói.
Trầm Cẩm Thanh bắt được tầm mắt cô, cũng mạc danh lòng vui vẻ, nở nụ cười ôn nhu đáp lại cô.
Không khí tràn ngập hòa hợp, cùng ăn ý, giống như đôi vợ chồng đi hưởng tuần trăng mật ngọt ngào.
—————————(2 năm sau)
Cẩn Ngôn sau khi vực dậy lại tinh thần, theo ý nguyện của gia đình bắt đầu quay lại công ty làm việc.
Tuy đã từ bỏ làm thầy trừ tà, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn luôn có chấp niệm với thế giới tâm linh, hắn thuê người, canh chừng, điều tra thôn làng, nhưng cho đến nay, mọi thứ vẫn không có gì chuyển biến, kết quả đều cho thấy nơi đó chẳng khác nào một cái thôn làng bình thường.
Doãn Uyển Đồng học tập trở thành tiểu thư Doãn gia, từ tác phong cho đến tính cách, dường như trong vô thức, đều rất giống với phiên bản nguyên chủ Doãn Hoa Y.
Mà ngày hôm nay, là ngày vui của chú rể Cẩn Ngôn cùng cô dâu Doãn Uyển Đồng, hai bên gia đình, cùng các khách quan đều đã đến đông đủ, chúc phúc cho cặp uyên ương trẻ...
Doãn Uyển Đồng đứng chờ tại cửa, bây giờ chính là giây phút anh trai cô Doãn Minh Triết thay mặt ba mẹ dắt tay cô, trao cô cho chú rể, đây là tiểu tâm nhỏ của cô.
Nhưng mà hiện tại, đã gần đến giờ khai mạc mà vẫn không thấy thân ảnh của Doãn Minh Triết đâu cả, cô bắt đầu sốt ruột.
Tâm lý lo lắng lại bắt đầu suy nghĩ miên man, cho đến 2 năm trước, lúc Doãn Hoa Y bốc hơi khỏi đất nước này, anh trai đã sốt sắng, đi tìm cô ta, hơn nữa còn một mực phủ nhận đi người em gái là cô, phải mất đến 1 năm, cô mới có thể cải thiện quan hệ của hai người một chút.
Nhưng hôm nay tại ngày vui của cô, cô chỉ muốn khiến anh hoàn toàn chấp nhận mình, vì lý do gì đến cô lại chật vật như vậy, mọi nỗ lực của cô chỉ muốn được người khác công nhận, nhất là Doãn Minh Triết người anh trai mà khi còn bé cô luôn mơ ước có được.
—————————
Doãn Minh Triết hơi thở cuồng loạn vội vàng đuổi theo thân ảnh trước mặt, giọng nói vang lên, cùng âm độ vội vã: "Hoa Y...là em có phải không? 2 năm qua em đã đi đâu?"
Cô gái quay lại là một khuôn mặt xạ lạ, ngơ ngác thắc mắc hỏi: "Anh gọi tôi? Tôi là Mạt Mạt, không phải Hoa Y, anh gì ơi anh nhầm người rồi"
Doãn Minh Triết nhìn đến khuôn mặt cô, ánh mắt thất vọng, hắn lại nhìn nhận nhầm người rồi, rõ ràng lúc nãy, hắn thấy thân ảnh của cô mà.
Chợt một giọng nói thanh mảnh vang lên, Hoa Y nâng tay gỡ cặp kính râm nhìn hắn nở nụ cười: "Anh trai, lâu quá không gặp, anh bây giờ mắt mờ chân chậm đến độ em gái cũng nhận nhầm rồi sao?"
Doãn Minh Triết ánh mắt sáng lên, nhanh chóng quay đầu nhìn người từ trên cầu thang đi xuống, giọng nói không giấu nổi vui mừng: "Doãn Hoa Y, em lại lừa anh hả, rõ ràng anh bám theo em, cuối cùng thế nào cô bé kia đi ngang, anh mới nhận nhầm đó chứ"
Hoa Y cười cười nhìn hắn, cũng không nói gì.
——————————
Doãn Minh Triết không xuất hiện, ba Doãn thay hắn cầm tay Doãn Uyển Đồng đặt vào tay chú rể.
Giờ phút thiêng liêng nhất, nam thanh nữ tú, cô dâu cùng chú rể giống như tiên đồng ngọc nữ, khiến cho mọi người cảnh đẹp ý vui.