Mạch Tịnh Yên ánh mắt sắc như đao, giọng rất không kiên nhẫn: "Buông ra"
Trúc Quân nhìn nàng, hơi thở dài, giọng hắn mấy khi nghiêm túc: "Nghe rõ mọi chuyện đã rồi chúng ta tìm đối sách đi cứu huynh ấy"
Mạch Tịnh Yên suy nghĩ một chút, dựa vào năng lực của nàng bây giờ xác thực không phải đối thủ của nam tử hắc bào kia.
Trúc Quân thấy nàng đã bình tĩnh lại bèn nói: "Chúng ta rất may mắn khi thoát chết đấy, cô biết người vận hắc bào kia là ai không, giáo chủ ma giáo Vận Y Hành"
Mạch Tịnh Yên khuôn mặt không quá ngạc nhiên, không mấy người trong võ lâm có nội lực thâm sâu như thế đâu, một chưởng kia xác thực có thể lấy mạng nàng.
Trúc Quân nói tiếp: "Cho nên việc liều lĩnh tự mình đi tìm Từ Dung đại ca là vô cùng nguy hiểm, đám tiểu bối chúng ta không lo liệu nổi đâu, vẫn là nên báo..."
Còn chưa nói xong Mạch Tịnh Yên đã bước xuống giường, nàng mặc áo ngoài chẳng buồn nghe hắn nói tiếp bước ra ngoài.
—————————
(Mộc Dương)
Khung cảnh nơi đây hoang vu dã lĩnh, nhưng đi một đoạn xuyên qua khu rừng thì liền thấy một cái cổng đình.
Mạch Tịnh Yên giục ngựa tiến vào, một lối đi nhỏ hẹp mà hai bên đường đều có hình nhân giấy canh giữ.
Không có lẽ không phải hình nhân, bởi vì nàng thấy chúng nó chuyển động, chỉ là lắc lư rất nhỏ.
Chúng bị mặc một bộ quần áo trắng toát, chân tay đều bị dây thừng bó chặt lại, đầu trùm bao bố trắng, trên đó vẽ đôi mắt và cái miệng đang cười, là nụ cười ngoác đến tậm mang tai.
Mạch Tịnh Yên thu lại ánh mắt hướng về phía trước, đi lên tam cấp cầu thang dài thì nàng liền thấy hắc y nhân canh trước cửa.
Nàng leo xuống khỏi ngựa, bước qua.
Hắc y nhân vừa thấy nàng thì liền tránh đường, nàng chú ý miệng của hắc y nhân cũng kéo lên đến tận mang tai, nhưng không phải bị rạch mà là dùng bút màu đen tô lên, trông vô cùng quỷ dị.
Nàng bước từng bước đi vào, nơi này thiết kế rất đặc biệt, là loại cửa thông cửa, giống như cấp bậc vậy, cứ mở cửa rồi mở mới đi đến tận cùng.
Nàng mở ra cánh cửa, cả thân mình liền sững lại căn phòng rất lớn đủ sức chứa được hơn trăm người, hắc y nhân đứng thành hai hàng nghiêm trang, bên dưới là những người trùm bao bố lên đầu, chân tay bị trói lại một hàng dài người đang quỳ xuống.
Hắc y nhân thấy nàng đến liền mở ra bao bố, lần này thân mình nàng càng run rẩy mãnh liệt hơn, bởi vì những người đang quỳ đó đều là dân chúng của Lạc Tư thành, còn có bé trai và ông lão tại khách điếm.
Hai người đó nhìn thấy nàng liền quay lại đây ánh mắt tràn ngập sợ hãi, vì miệng bị bịt chặt nên không thể nói chỉ điên cuồng dùng ánh mắt ám chỉ tâm trạng tuyệt vọng lúc này.
Chợt giọng của Vận Y Hành vang vọng trong căn phòng: "Thoát một người, là một vết dao cắt trên người ca ca ngươi"
Mạch Tịnh Yên siết chặt nắm tay, đôi mắt mông lung cả người đều phát lạnh, mồ hôi sớm thấm ướt lưng.
Cùng lúc hắc y nhân đồng loạt vung kiếm cắt dây trói của đám người, cả đám liền như ong vỡ tổ chạy ra cửa tìm đường sống, nhưng cho dù có làm gì cánh cửa sắt vẫn nặng trịch đóng lại, không hề nhúc nhích.
Nàng rút ra thanh kiếm bên hông, cố gắng khiến cánh tay ngừng run rẩy, nàng nhắm chặt mắt, lần nữa mở ra, đôi mắt tối tăm không một tia sáng.
Nàng phi thân qua, mỗi một chiêu lấy đi một mạng người, Minh Đao Loạn Vũ từng bộ chiêu thức, tắm trong máu thịt con người.
Cánh tay run rẩy đến dữ dội, nàng cố gắng không nhìn hơn mấy chục mạng người nằm trong biển máu, thẳng đầu bước về phía trước.
Dùng toàn bộ sức lực đẩy ra cánh cửa sắt nặng trịch, cửa thứ hai, vẫn là hai hàng hắc y nhân, vẫn một hàng người nối dài, chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi phần nào.
Sống lưng nàng sớm đã lạnh toát, tay chân đều lạnh, nhìn đến phục trang trên hàng người trước mặt càng khiến lòng nàng lạnh hơn.
Đệ tử phái Nga Mi, đệ tử phái Võ Đang, Thiếu Lâm, Hoa Sơn, Tiêu Dao, và cả Hành Sơn, tất cả đều đủ cả, Lục đạo kiếm phái...
Những người này không trùm bao bố, chỉ bị bịt miệng, và trói lại, hắc y nhân nhìn thấy nàng bước vào liền lấy ra khăn bịt miệng của đám người.
"Sư muội!!! Tại sao muội lại ở đây?"
Nhạc Uyển nhìn Mạch Tịnh Yên ánh mắt mang theo lo lắng sợ hãi vạn phần.
Mạch Tịnh Yên không nói gì, chỉ im lặng cúi đầu xuống không có bao nhiêu phản ứng.
Đệ tử phái Võ Đang: "Gì chứ người phái Hành Sơn sao, này mau cứu chúng ta ra, chúng ta đều bị Vận Y Hành bắt nhốt, tên súc sinh đó chờ ta ra khỏi đây liền báo với sư phụ đánh tan hang ổ của hắn!!!"
Nhạc Uyển như thấy có gì đó không đúng, giọng nói hơi run lên: "Tịnh Yên, muội...nói chuyện đi, muội đến đây làm gì? Vì sao lại ở đây?"
Cùng lúc giọng Vận Y Hành vang lên: "Đâm xuyên tim hoặc là ta khoét vài lỗ trên người Mạch Từ Dung"
Nhạc Uyển nghe xong liền hốt hoảng, giọng nói gấp rút: "Cái gì còn có sư huynh? Tịnh Yên chuyện gì đã xảy ra, mau nói cho tỷ biết đi!!!"
Mạch Tịnh Yên nắm lấy cánh tay run rẩy cố để cho mình cầm chắc kiếm trong tay, nàng cúi gằm mặt từ đầu đến cuối, không nhìn bất cứ ai.
Tiếng thét đau đớn vang lên cùng tiếng nguyền rủa, chửi mắng, Mạch Tịnh Yên giống như cái xác không hồn chỉ cứng nhắc đi đến từng người một kiếm chuẩn xác đâm vào lồng ngực, máu tươi bắn ra nhiễm đỏ lam y trên người nàng.
Quần áo nàng sớm đã nhuốm đẫm máu tươi, không còn nhận ra sắc lam thanh nhẹ tinh khiết ban đầu.
Bước chân nàng ngừng lại dừng trước mặt nữ tử, đôi mắt nữ tử lúc này đong đầy nước mắt lại vẫn quật cường, ánh mắt đau đớn oán hận.
Nữ tủ mấp máy môi nói gì đó nhưng nàng sớm đã chẳng nghe thấy gì rồi, kiếm trong tay vung lên cắm tại lồng ngực nữ tử, nàng ta ánh mắt tan rã dần dần mất đi sinh khí hoàn toàn trở thành một cái xác.
Mạch Tịnh Yên quay đầu bước chân mệt mỏi, tinh thần sớm đã vỡ nát, chống đỡ nàng lúc này chỉ còn ý chí, chỉ còn nhớ nhung, nàng muốn được nhìn thấy người đó, muốn được người đó ôm vào lòng muốn được hắn nhẹ giọng dỗ dành an ủi.
Dùng hết sức lực yếu ớt cuối cùng đẩy ra cánh cửa, đôi mắt nàng trống rỗng vô hồn nhìn lên lại liền chạm vào đôi mắt hắn, vừa nhìn vào nó hai hàng lệ nóng trong mắt nàng liền lăn xuống.
Mạch Từ Dung im lặng nhìn nàng, cứ lặng im như thế, dùng đôi mắt nói cho nàng biết không sao cả, có hắn đây rồi, dùng ánh mắt yêu thương, an ủi đến tận nơi thẳm sâu nhất trong tâm hồn nàng.
Vận Y Hành thấy nàng từ từ bước qua đây, đôi mắt kia của nàng chỉ còn ánh sáng le lói như ngọn tàn lửa sớm ngày vụt tắt.
Vận Y Hành kéo lên nụ cười vừa lòng, thoả mãn, thầm nghĩ một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa...
Mạch Tịnh Yên từng bước đi tới, nàng vươn tay muốn chạm nhẹ lên sườn mặt Mạch Từ Dung lại bất chợt khựng lại, đôi tay nàng nhuốm đầy máu tươi còn chưa kịp khô, nhỏ giọt rơi trên vai hắn, lam bào liền xuất hiện một đoá hoa đỏ thẫm.
Nàng sợ hãi thu lại tay nhưng bị một bàn tay khác nắm lấy, quay đầu liền sa vào đôi mắt Vận Y Hành, hắn xoay người nàng, một chưởng đánh vào lưng nàng.
Mạch Tịnh Yên cảm thấy chưởng phong này không phải để giết nàng mà là truyền một thứ gì đó đáng sợ vào người nàng.
Kinh mạch toàn thân nàng như cuồng phong càn quét nứt vỡ, nàng khó khăn lắm mới cố bảo vệ tâm mạch của mình.
Mạch Từ Dung bị người điểm huyệt không thể cử động, sự lạnh lẽo toát ra từ toàn thân hắn, ánh mắt âm u, đen đặc như hàn băng, lúc này hắn chỉ muốn một kiếm đâm chết Vận Y Hành nhưng hoàn cảnh bị chi phối của hắn lúc này lại không ngừng nhắc nhở bản thân hắn, nhắc nhở năng lực yếu kém của hắn, hắn chẳng làm nên trò trống gì, chẳng giúp được nàng, càng chẳng bảo vệ được nàng.
Mạch Tịnh Yên cảm nhận nguồn nội lực mạnh mẽ xâm nhập, không ngừng cắn nuốt nội lực của nàng, điên cuồng càn quét qua kinh mạch nàng, phá huỷ nó.
Vận Y Hành vừa buông tay, nàng liền ngồi xuống đất, khoanh chân nhanh chóng vận công.
Đôi mắt nàng nhắm nghiền, mồ hôi lạnh túa ra, ướt đẫm lưng, vài sợi tóc bị thấm ướt dính chặt vào trán.
Khoé môi rỉ máu, nàng càng cắn răng lần nữa điều chuyển nguồn nội tức đấu đá loạn xạ trong người mình.