"Cô nói gì thế? Say rồi thì gọi người đại diện đưa về đi"
Hoa Y xả nước rửa tay.
Triệu Tư Thuần: "Cô còn giả vờ? Rốt cuộc mục tiêu công lược của tôi đều bị cô phá ngang, tôi vẫn luôn thắc mắc cho dù tôi sử dụng đạo cụ, lại vẫn không thể tăng tiến độ công lược"
Hoa Y chống tay, khẽ nghiêng đầu: "Đó là do cô không đủ năng lực, thay vì than thân trách phận thì vẫn nên cô gắng hơn đi"
Triệu Tư Thuần mím môi, cô ta không muốn công nhận nhưng cô nói đúng, cả hai đều cùng có hệ thống, cớ sao cô ta lại thua? Đúng vậy cô ta phải cố gắng hơn, càng nỗ lực gấp bội trong công lược lẫn sự nghiệp!!!
Hoa Y dừng lại bước chân, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Lục Cảnh Ngôn dựa người vào tường, áo sơ mi mở ra hai cúc trên cùng, quanh thân luân chuyển mùi rượu vang cùng mùi thuốc lá, hắn nhìn thấy cô hít nốt một hơi dài thuốc, vứt vào thùng rác bên cạnh.
"Em biết không, em là người đầu tiên từ chối tôi, không chỉ thế còn là từ chối ngay khi tôi còn chưa bắt đầu" ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn cô.
"Cho nên?"
Hoa Y mặt không cảm xúc nói, nhưng trong đầu lại luân chuyển một đống văn phong tổng tài cẩu huyết.
Lục Cảnh Ngôn đứng thẳng người, hai tay đút túi thả ra bên ngoài: "em có biết càng làm thế thì tôi càng có hứng thú với em hơn không? Tôi cũng từng nghĩ có lẽ em đang chơi lạt mềm buộc chặt, nhưng qua từng ấy ngày lại chưa từng thấy em xuất hiện, xem ra là tôi đã sai rồi"
Hoa Y thầm phun trào trong lòng, cũng mất kiên nhẫn đứng nghe hắn lải nhải, cô trực tiếp thu tầm mắt bước qua hắn.
Lục Cảnh Ngôn giơ tay, ý định kéo tay cô lại bị Hoa Y không dấu vết tránh đi.
Hắn híp mắt, ánh mắt đen tối, nguy hiểm: "Em thực thú vị"
Hoa Y toàn thân nổi da gà, không biết đâu ngay khoảnh khắc hắn quay đầu nhìn cô, cô đều đang cầu khấn rằng hắn đừng nói lời thoại ấy, làm ơn đừng nói, nhưng kiếp số của cô khó tránh.
Hoa Y bước trên giày cao gót mà bước đi như bay, gần như sắp lướt đến nơi, dùng toàn tốc lực bình sinh.
"Hahaaha buồn cười chết mất, cô ấy chạy còn nhanh hơn khi ở với tôi nữa, anh cũng thực đặc biệt, thực thú vị~"
Lương Vĩ Thành từ cửa thoát hiểm đi ra, hắn cười đến chảy cả nước mắt, thực sự do cái tên trước mặt làm tổng tài nhiều năm, sung sướng quen rồi thành ra luyện thành cái EQ thấp như vậy, cười chết hắn.
Lục Cảnh Ngôn quay đầu lườm hắn, cũng bước nhanh trở lại phòng.
Lương Vĩ Thành cười đủ rồi mới lau đi nước mắt sinh lý bên khoé mắt, cà lơ phất phơ bước vào.
Triệu Tư Thuần bước ra ngay sau cô nên dĩ nhiên thấy được cảnh này, cô ta siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ vẻ không cam lòng.
Hoa Y trở lại bàn của mình thì liền đổi chỗ ngồi, thứ cho cô, cô sắp không thể chịu nổi nữa rồi, cũng vì làm nhiệm vụ mà cô khổ quá mà hết người này chặn đường đến người kia chặn đường, thực cầu sự an ủi từ cục băng.
Đúng vậy muốn được an ủi!!!
Ánh mắt Hoa Y loé loé lên.
————————————
Khải Trạch vác khuôn mặt đen như đít nồi đi đến sở cảnh sát.
Bước vào hắn lướt một vòng quanh, thấy cô gái đang gục đầu ngồi trên hàng ghế, cứ chốc chốc đầu cô lại gục xuống có vẻ như buồn ngủ, đến gần hắn mới hiểu, quanh thân cô toàn mùi rượu.
Hắn rời tầm mắt lướt qua cô gật đầu với chú cảnh sát.
"Lái xe khi say, phạt 20tr, tước giấy phép lái xe 1 năm, kí vào đây, rồi đưa về đi"
Khải Trạch mím chặt môi, hắn vốn không định đến, nhưng người bên sở cảnh sát gọi, ông ta lại đi vắng, không biết vì nguyên nhân gì xuất phát mà hắn lại đã đứng ở đây, có lẽ do nếu để cô lại sở cảnh sát không được phúc hậu lắm.
Khải Trạch kí xong liền bước về phía cô, hắn bực bội vốn định gõ cô tỉnh Hoa Y lại như cảm ứng được ý định này của hắn, ánh mắt mê ly ngẩng đầu lên, nở nụ cười rất chi là ngu ngốc.
"A Trạch, anh tới đón em!"
Hắn nheo lông mày A Trạch? Hắn thực sự nâng đá tự đập chân mình mà, liệu bây giờ vứt cô ở đây còn kịp không?
Hẳn nhiên Hoa Y sẽ không cho hắn cơ hội thực hiện ý định này, cô đột ngột đứng lên, hai tay choàng lên cổ hắn cười cười phun khí trên cằm hắn.
"A Trạch, chóng mặt quá~"
Mấy chú trong sở cảnh sát đều nhìn lại đây, Khải Trạch cảm nhận thái dương giật giật, hắn hít một hơi thật sâu đem cô ra ngoài.
Bước ra đến cửa Hoa Y liền ngồi xụp xuống.
Khải Trạch mất kiên nhẫn: "Đứng lên!!!"
"Chân nhũn, không đứng được, anh cõng em" khuôn mặt cô đỏ hồng, đôi mắt mông lung, đã bé lại còn một nửa.
Khải Trạch bóp bóp trán, hắn đang suy nghĩ đến việc vứt người lại đây và bỏ về một mình, nghĩ là làm hắn liền xoay người bước đi.
Hoa Y híp híp mắt, tay quàng lên đầu gối nhìn thân ảnh hắn dần khuất xa.
[Vô sỉ, cô còn miếng liêm sỉ nào không hả, lại còn dùng cách hạ lưu vậy lừa hắn]
"Mi chẳng hiểu gì cả, ta mà không làm thế, hắn có vác xác đến đón ta không? Hắn lại thà để cho ta nằm vạ vật trên đường cũng không nguyện ý đi đến ấy chứ"
[...] nó hạn hán lời, đôi khi nó chẳng thể hiểu được cô, rõ ràng cô là một cá thể vô cùng cường đại, tính cách lại âm u, sát khí dày đặc, nhưng đôi khi lại trong veo, trẻ con đến đối lập, lâu dần nó không còn chắc chắn đâu mới là con người thật của cô nữa.
Hoa Y ngốc ngốc cười: "Mi nhìn xem, một khi đã gặp thì lại không nỡ, 1...2...3"
"Đứng lên!!!" Hắn gằn giọng uy hiếp cô.
Cô ngẩng đầu, đôi môi đỏ hồng kéo lên nụ cười khiêu khích hắn: "Chân nhũn, cõng"
Khải Trạch siết chặt tay, chỉ đứng nhìn cô.
Thật lâu sau Hoa Y nhìn tấm lưng trước mặt nở nụ cười khanh khách, cô đứng trên bậc thang lấy đà nhảy lên lưng hắn.
Khải Trạch không nghĩ cô sẽ làm vậy, chân loạng choạng đôi chút, rất nhanh đã đứng vững, hắn nheo mắt lườm cô.
"Tôi mà ngã thì liền vứt cô lại đây"
Hoa Y quàng tay qua cổ hắn, cằm gác trên vai hắn: "Vâng vâng, mau về nhà thôi"
Khải Trạch chợt sững lại, hắn cứng người đứng đó, Hoa Y không rõ tại sao liền phả hơi lên tai hắn: "Về nào, mau mau ngựa phi ngựa phi~"
Khải Trạch rời bước chân di chuyển về phía trước, cái gì cũng không nói, ánh mắt tối tăm.
Vì có dự liệu trước nên Hoa Y cũng chọn sở cảnh sát gần nhà, hắn chỉ cần cõng cô một đoạn là về đến nơi.
Quãng đường rất ngắn, bờ lưng hắn lại rộng rãi vững chãi, Hoa Y yêu thích ngửi mùi bạc hà trên người hắn, hơi dụi dụi vào gáy hắn.
Khải Trạch bước vào nhà, nhẹ đặt cô lên trên giường, cô gái lúc này đã ngủ say, làn lông mi ướt át, đôi gò má ửng hồng, vành tai xinh xắn cũng đỏ lên.
Ánh mắt hắn tập trung tại đôi môi đầy đặn, lấp lánh ánh nước, đỏ như trái anh đào chín mọng.
Cảm xúc bất ngờ ập đến, không biết vì sao hắn lại cúi đầu, hôn lên môi cô, hắn chợt giật mình bởi hành động của mình, ánh mắt hắn mông lung, môi mím chặt lại, không đúng, từ khi cô xuất hiện mọi thứ đều bị đảo lộn, hắn cũng giống như không phải là hắn.
Khải Trạch đứng thẳng dậy bước đi như chạy đi ra khỏi phòng.