"Hàng Thư Bạch?"
6996 giải thích cho cô [Chính là tìm ra hắn, hắn là người có khả năng cứu vớt thế giới này, nhà nghiên cứu Hàng Thư Bạch]
Cô lau khô người mặc quần áo bước ra ngoài.
Vừa nước tới Hoa Y liền sững người, hương thơm thức ăn lan toả, trên bàn rất nhiều món bắt mắt hấp dẫn ánh nhìn.
Hoa Y giơ ngón cái, nữ chủ thật trâu, vốn nghĩ rằng là một đại tiểu thư được nam chủ nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, 10 ngón tay không động nước, không ngờ trù nghệ lại tốt đến không tưởng.
Cô ngồi xuống bàn ăn, tiếng động bên ngoài càng lúc càng lớn, là tiếng gào rống, cậy cửa của đám xác sống.
Quỳnh Dao khuôn mặt lo lắng nhìn qua cửa sổ, lại quay qua cô: "Tiểu Y bọn chúng hình như thấy ánh đèn, có cần tắt đi không?"
Hoa Y chỉ về phía đối diện, ý bảo cô ngồi ăn cơm: "Không cần, kệ chúng"
Quỳnh Dao khuôn mặt bình tĩnh lại, đi về phía đối diện ngồi xuống, xác thực rất tin tưởng lời nói của cô.
Hoa Y ăn cơm khá ngon miệng, cho nên cũng từ bỏ ý định vứt lại nữ chủ tự sinh tự diệt, mang theo một đầu bếp, cũng không thiệt.
Quỳnh Dao lúc này ngu ngơ, không biết được trù nghệ của mình đã âm thầm cứu sống mình một mạng.
————————————
Quỳnh Dao: "Tiểu Y chúng ta đi đâu thế?"
Hoa Y bước đi vô định lững thững trên đường: "Không biết"
Nghe câu trả lời của cô, Quỳnh Dao vẫn rất bình thường, giảm nhẹ bước chân theo sau cô, như một cái đuôi ngoan ngoãn.
Xác sống thật ra bình thường khá yên tĩnh, nếu ngươi không chọc nó trước, lại tránh xa khu vực nó có thể ngửi được mùi thì gần như rất dễ chung sống.
Không giống như thế giới cô làm xác sống, xác sống ở đây chỉ đơn thuần là cái xác biết đi, chúng bị biến đổi, hoạt động theo bản năng không có biến thể gì thêm.
Hoa Y vô định lách qua mấy xác sống, thật sự cho dù chúng ngửi được mùi con người, lại khó lòng đuổi kịp, chúng rất chậm, điểm mạnh duy nhất của chúng là đông, rất đông.
Quỳnh Dao chợt sững lại, đưa mắt nhìn về phía trước.
Hoa Y theo tầm mắt nhìn qua.
"Lớp...lớp trưởng..."
Quỳnh Dao bịt miệng giảm nhỏ tiếng khẽ thốt lên.
Hoa Y đảo mắt qua rồi trấn định đi tiếp, Quỳnh Dao theo sau, cả thân mình đều ủ rũ đi không ít.
"Tiểu Y...có phải chúng ta rồi sẽ giống như thế?"
Cô gái đằng sau vừa chậm rãi đi theo cô, đôi mắt u buồn.
Hoa Y: "Không, tôi sẽ không chết"
Quỳnh Dao nhíu chân mày: "Mình cũng không muốn chết, cho nên!!!"
Đột ngột cô gái trở nên phấn chấn, ánh mắt đầy sự quyết tâm, siết thật chặt con dao trong tay như phao cứu sinh.
Hoa Y nhìn rồi rời mắt đi, quả nhiên nữ chủ đúng là phải khiến cô nhìn bằng ánh mắt khác...
Cả hai đang trong một cửa hàng tiện lợi, thu thập đồ ăn, mà xác sống đang đè lên Quỳnh Dao, con dao trong tay điên cuồng đâm lên đầu nó, máu bắn tung toé đầy mặt và người.
Hoa Y đứng bên cạnh, xác sống nằm ở dưới chân, vẫn như cũ, mất đầu.
Quỳnh Dao điên cuồng đâm xong liền đẩy xác sống ra, bò dậy hít thở điên cuồng, vô cùng tỉnh táo lúc đâm còn nhắm mắt, ngậm chặt miệng tránh máu xác sống nhiễm virus.
Hoa Y nhâng mày, từ trên kệ ném cho cô ta một chai nước suối.
"Rửa sạch đi"
Quỳnh Dao gật đầu, rất nhanh lấy lại lý trí, rửa sạch thân mình, thành thạo nhét đồ trên giá vào cặp sách sau lưng.
Hoa Y không lấy quá nhiều, tuỳ tiện lấy vài thứ rồi rời đi.
Mấy ngày lộ trình trong vô định, Hoa Y và Quỳnh Dao lại bất ngờ gặp được người sống đầu tiên, là người quen.
Thiệu Định Hựu: "Yo lại gặp rồi"
Hắn từ trên xe bước xuống, bên cạnh còn có một bé trai tầm 8 tuổi.
Quỳnh Dao thấy hắn liền vui mừng: "Cậu tìm được người nhà rồi?"
Thiệu Đình Hựu ánh mắt hơi tối lại, sau gật đầu hào sảng: "Ừ, em trai tôi Thiệu Đình Phong, thằng bé 8 tuổi"
Còn ba mẹ hắn không có nhắc đến hẳn lành ít dữ nhiều, Quỳnh Dao cười tươi vẫy chào cậu bé: "Chào em chị là Quỳnh Dao bạn của anh em"
Thiệu Đình Hựu nhìn Quỳnh Dao rồi quay qua cô: "Các cậu định đi đâu? Đi cùng không?"
Hoa Y cũng không có lộ trình cố định, nên gật đầu.
Xe đi không được bao lâu thì bị chặn lại, là một đám người.
Thiệu Đình Hựu nhíu mày xuống xe, hắn còn rất tỉnh táo dặn mọi người ngồi yên trên xe.
Hoa Y mở cửa bên, nhảy xuống.
Thiệu Đình Hựu chỉ liếc qua cô cũng không nói gì.
Thiệu Đình Hựu: "Các người có việc?"
Đám trước mặt gồm 5 tên, hình như cũng là học sinh, nhưng là loại cá biệt, tóc nhuộm xanh, đỏ, khuyên tai, khuyên mũi đủ cả, tên ngồi giữa hất cằm.
"Chúng mày rời đi, xe để lại, lương thực để lại"
Thiệu Đình Hựu nhíu mày: "Đều là người sống sót, không giúp đỡ lẫn nhau lại còn cướp bóc?"
Tên đại ca cầm lên thanh dao dài: "Mạnh được yếu thua, bản chất của con người có gì phải thắc mắc"
Chợt tạch tạch tạch tiếng pháo nổ vang lên, đám xác sống dần đổ dồn về đây.
"Con mẹ cái gì thế?"
Lúc này hắn mới chú ý đến cô gái bên cạnh Thiệu Đình Hựu.
Hoa Y tung lên đoạn pháo nhỏ trong tay ném về phía hắn, dây pháo nổ to tách tách tách làm đám người hoảng loạn mất khống chế.
Grào grào
Hoa Y quay người ngồi lên ghế phụ liếc nhìn Thiệu Đình Hựu.
"Ở lại làm mồi cho xác sống?"
Thiệu Đình Hựu chợt giật mình, động tác nhanh lẹ, leo lên ghế lái, đánh xe đâm thẳng phía trước.
Thiệu Đình Hựu đỗ lại nơi an toàn liền nhíu mày quay qua: "Cô làm thế chúng ta cũng có khả năng gặp nguy hiểm!"
Hoa Y quay đầu: "Sống rồi không phải sao?"
"Cô!" Thiệu Đình Hựu mím môi quay lại nhìn em trai an ủi: "Đừng sợ không sao rồi"
Hoa Y không nhìn hắn ngả ghế ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
Quỳnh Dao ôm cậu bé, ánh mắt giải thích nhìn hắn: "Tiểu Y làm việc đều có suy tính, cậu đừng lo"
Thiệu Đình Hựu quay người, mím môi không nói gì nữa nhấn ga xe lao đi.