Mạch Tịnh Yên nhìn hắn, đôi mắt hoàn toàn triệt để vụn vỡ mất đi màu sắc độc một màu trắng đục tang thương, nàng khẽ cười lại không kiềm chế nổi nhổ ra ngụm máu tanh ngọt.
Mạch Từ Dung lúc này nhìn thấy nàng sớm đã hối hận đến cực điểm, khi đó hắn vừa chạy ra liền thấy nàng dùng chưởng phong đánh vào cha, hắn chưa kịp suy nghĩ quá nhiều liền cầm lên kiếm ý định ngăn lại nàng, nhưng một kiếm kia không thể gây tổn hại đến mức này cho nàng được.
Mạch Tịnh Yên khép lại đôi mắt sớm đã mệt mỏi, lòng nguội lạnh, trái tin đau đớn, còn gì đau hơn người nàng coi là tất cả lại đâm chết nàng.
Lúc này đôi mắt nàng sớm đã mù, chỉ còn một mảng đen tối như vực sâu vô tận, lần cuối nàng cố gắng vươn tay muốn chạm đến khuôn mặt hắn, khắc ghi bóng hình của người nàng yêu nhất.
Mạch Từ Dung nhận ra động tác vươn tay quơ loạn của nàng, tay hắn run đến mãnh liệt bắt lấy cổ tay nàng đặt lên sườn mặt mình còn không ngừng truyền nội lực vào trong nhưng lại không có tác dụng, hắn chợt sững sờ nhận ra, nội lực của hắn và nàng không cùng tu luyện từ một môn võ công, không có chút dấu tích gì của Hành Sơn kiếm pháp.
Giọng hắn liền lạc đi, hoang mang cực độ giống như sắp mất đi một thứ gì đó cực kì quan trọng: "Ta xin lỗi, muội đừng buông bỏ, ta gọi đại phu cứu muội, muội muốn gì ta đều chiều muội hết, muội thích làm phu thê với ta được đợi muội khoẻ lại chúng ta liền bái đường thành thân, mua một ngôi nhà nhỏ yên tĩnh, sinh con đẻ cái, bên nhau đến hết đời có được không?"
Mạch Tịnh Yên bật cười ngón tay miết nhẹ trên sườn mặt hắn, giọng còn hơi trêu chọc: "Sợ gì chứ, sinh tử luân hồi, có sinh ắt có tử chỉ là trở về với cát bụi mà thôi, chỉ tiếc...cả đời này của ta...ruồng bỏ thế nhân chỉ chọn mình chàng, nhưng đến cuối cùng chàng lại chẳng chọn ta..."
Cảm nhận thấy từng giọt nước lành lạnh trượt qua tay nàng, tự nhiên lòng nàng lại giống như tỏ tường, buông bỏ đi chấp niệm sâu nhất trong tim, yêu một người nào yêu đến ích kỷ như nàng, sao cứ cố chấp phải nắm chặt lấy, giữ cạnh bên sau cùng chẳng ai có được hạnh phúc.
Thà rằng buông bỏ, cho người ấy một lối đi riêng biết đâu chàng cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc khác ở cuối con đường, yêu một người chính là vị tha, chính là chỉ cần người đó vui vẻ an nhiên mà sống sao?
Giác ngộ được cũng buông bỏ xuống được, Mạch Tịnh Yên lần theo dấu vết nước mắt, lau đi giọt lệ cay nóng trên khoé mi hắn, nàng nhẹ nhàng nói: "Ca ca ta xin lỗi, ta không nên ép huynh, có lẽ là quá muộn nhưng...Từ Dung hãy quên đi ta, sống một đời...bình an hạnh phúc..."
Cảm nhận sinh khí của nàng biến mất, đôi tay nàng buông thõng nếu không có lực đạo của hắn nắm chặt sớm đã trượt xuống.
Mạch Từ Dung không biết phải làm gì lúc này hắn cứ đờ đẫn ở giữa vòng chiến ôm nàng như thế, như quay lại thời điểm ban đầu, đặt nàng trong lòng, che chở, bảo bọc...
Người trên đầu quả tim của hắn, lúc này hắn mới dám nói nên cảm xúc của mình, muội muội thì đã sao? Máu mủ ruột thịt lại thế nào? Trái với luân thường đạo lý, vậy cứ để nó sai đi, sai đến triệt để sai đến không thể sửa chữa, hà cớ gì, nàng đã cố gắng đến thế hắn lại vì hai chữ luân thường mà giả dối đối nàng.
Bốn chữ tội nghiệt "thiên lý bất dung" một mình nàng đau khổ gánh vác, hắn sau cùng chẳng bảo vệ được nàng, cũng chẳng thể bên nàng đến cuối cuộc đời.
Kết cục này là hắn xứng đáng nhận được, nhưng người nằm đây sớm không nên là nàng phải là kẻ hèn nhát như hắn.
Không biết từ lúc nào Lạc Ương cũng đã chạy qua đây, nhìn đến con trai khuôn mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt mê mang rơi vào mộng ảo nhốt mình vào thế giới của bản thân, cho dù khoé miệng sớm đã trào ra máu đỏ lại trước sau giống như không hề cảm nhận thấy.
Lạc Ương nhắm lại đôi mắt, nhìn về phía Mạch Chính Hạo như đau xót thương tâm, cuối cùng bà xoay người quỳ xuống, đặt tay phủ lên đôi tay của nhi tử đang nắm chặt người con gái sớm mất đi hơi thở trong lòng.
Giọng bà nghẹn ngào: "Nương xin lỗi, tất cả đều là lỗi của nương, là do sự hèn nhát này đã khiến hai đứa rơi vào kết cục như thế...Từ Dung...con không có quan hệ huyết thống với Tịnh Yên...hai đứa không hề sai hai đứa chỉ đối với nhau quá sâu đậm mà thôi"
Mạch Từ Dung như tỉnh khỏi cơn mơ, đôi mắt hằn lên tia máu như muốn nứt vỡ đi ra hắn vẫn đờ đẫn không nói một lời.
Lạc Ương nắm lấy tay Mạch Chính Hạo như muốn hơi ấm từ tay ông truyền cho bà dũng khí, lời nói cố gắng trấn định: "Năm đó khi cha con xuống núi 1 tháng, sư thúc con có ý đồ xấu đã lẻn vào phòng...cưỡng hiếp ta...con cũng là do khi đó...mà có, cha con cũng không biết việc này, ta coi đó như nỗi ô nhục mà chôn giấu, nhưng cuối cùng lại hại hai đứa bỏ lỡ nhau, Từ Dung làm ơn hãy tha thứ cho ta..."
Mạch Chính Hạo cũng sửng sốt, ông không ngờ năm đó còn có việc này vốn những tưởng Mạch Từ Dung là nhi tử của ông, vậy cuối cùng nhi nữ duy nhất trên đời này máu mủ của ông lại bị ông gián tiếp hại chết.
Mạch Chính Hạo siết chặt tay, nước mắt không ngăn được lăn xuống, là lần thật lòng duy nhất đối diện với cảm xúc của mình: "Nó lúc ấy không phải đả thương ta, nó đang truyền nội lực qua bảo vệ tâm mạch ta, do chưởng phong của Vận Y Hành càn quét ý định khiến ta bạo phát mà chết"
Mạch Từ Dung thẫn thờ, từng lời lúc nào đều ong lên bên tai hắn, quẩn quanh không ngừng lặp đi lặp lại, cuối cùng hắn nhớ đến một câu kia của nàng "Ta ruồng bỏ thế nhân chỉ chọn chàng, chàng lại chẳng chọn ta"
Nôn ra một ngụm máu đỏ tươi, là máu từ tim, từ trái tim bị khoét rỗng để lại một lỗ hổng quá lớn chẳng thể lấp đầy.
Mạch Từ Dung khép lại đôi mắt ngã xuống, nhưng đôi tay trước sau vẫn siết chặt tay nàng kín đến không một kẽ hở.
—————————
Hoa Y bừng tỉnh, cảm xúc trong tim vẫn chưa thể lắng đọng lại vẫn vẹn nguyên như cũ, tâm trạng cũng vô cùng nặng nề, cảm giác như trải qua mấy trăm kiếp.
Cô điều chỉnh nhịp thở, ổn định lại cơ thể ngăn cỗ xúc động không ngừng trào lên lúc này.
Cảm thấy bản thân đã trở về trạng thái ban đầu, cô gọi tên 6996, vẫn là không thấy nó đáp lại, Hoa Y hơi nhíu mày, lần này xuyên qua đều là một mảng mờ mịt, cô còn mất đi kí ức, xuyên liền ba đời u mê lặp đi lặp lại đều mang kết cục bi thảm.
Bây giờ cô không có quá nhiều thông tin về thế giới này, lại không liên lạc được với 6996, Hoa Y quan sát xung quanh, cô đang nằm trên một chiếc giường băng, dưới chân mờ ảo sương khói, giống như là những đám mây?
Lại nhìn quần áo trên người, là loại vải rất đặc biệt, chất liệu mỏng nhẹ mượt mà như tơ tằm nhưng lại nhẹ hơn tơ tằm nhiều mang theo tiên khí phiêu diêu phất trần.
Hoa Y xuống giường mở cửa đi ra ngoài, vừa bước ra liền bị khung cảnh mỹ lệ khiến cho chấn động đôi chút.
Phía trước là một cái hồ lớn, nước hồ trong vắt, bên dưới còn có vài bông sen hồng xoè ra 8 cánh hoa khoe sắc toả hương, hương sen ngào ngạt theo làn gió nhẹ lay động, bay khắp đình.
Hoa Y lang thang một vòng quanh hồ mà chẳng có lấy một người, nếu cô đoán không nhầm hiện tại cô xuyên qua thế giới thần tiên, nếu là thân tiên chắc hẳn là có pháp lực.
Hoa Y vận chuyển pháp lực thật sự bay lên, cô nhìn xuống nơi có nhiều người nhất hạ xuống.
Nguyệt lão vừa nhìn thấy cô đáp xuống liền cười hề hề đi qua: "Dao trì tiên tử cuối cùng cũng vượt qua tình kiếp rồi hả, sao thấy mối lương duy ta se dưới hạ giới như nào?"
Hoa Y ánh mắt hơi loé nhìn ông lão áo đỏ trước mặt, cô nhàn nhạt nói: "Ông se duyên rất chuẩn, vừa hay tôi cũng đang muốn hỏi, có phải cả 3 kiếp đều là cùng một người?"
Nguyệt lão không ngờ nàng lại hỏi cái này, hơi quay đầu đi tránh né ánh mắt nàng: "Làm sao có thể, vậy cô hài lòng đúng không, ấy chết ta quên là mình có việc gấp cáo từ"
Người còn chưa nhích nổi một li lại bị Hoa Y chặn lại, nàng ánh mắt không phải dò hỏi mà là khẳng định: "Nhất định là cùng một người, ông nói hay là để tôi tra khảo?"
Nguyệt lão toát mồ hôi hột, cánh tay già nua đưa lên lau lau chà chà, lại nở nụ cười hề hề hướng cô: "Ấy chuyện này tôi thực sự không biết mà, chi bằng cô đi hỏi ti mệnh đi, đúng Ti Mệnh tinh quân viết mệnh cách lịch kiếp cho cô, chắc chắn cô có thể tìm ra lời giải đáp từ tinh quân"
Nguyệt lão nói xong định chuồn ngay đi lại vẫn bị Hoa Y chặn đường, ông cũng hơi giận đi lên, giọng mất kiên nhẫn: "Sao nữa ta nói hết lòng với cô rồi còn gì"
Hoa Y mặc kệ ông ta giận dỗi, lên tiếng hỏi: "Tìm Ti Mệnh đi đường nào?"
Nguyệt lão sững người, quay đầu đảo mắt qua lại trên người nàng thầm nghĩ không phải kịch kiếp xong, liền va vào đâu đó mất trí nhớ chứ, song thấy khuôn mặt nàng nghiêm nghị chẳng có bao nhiêu cảm xúc liền nâng tay chỉ về một phía: "Hướng đó"
Hoa Y gật đầu khẽ "đa tạ" rồi bay qua.
Nguyệt lão gãi đầu cũng không hiểu lắm lắc mình biến mất.