Cái bàn dưới tay Dạ Phong bị đập mạnh xuống trở thành những mảnh gỗ, ông khuôn mặt đen lại, lộ ra sự âm ngoan.
"Khá cho An Nguỵ Huân, một con chó mà lại muốn cắn lại chủ, giang sơn này mang họ An? Nực cười, chẳng phải quân chủ họ An là hắn cũng phải quỳ rạp dưới chân ta sao, không chỉ hắn, cho đến vạn đời họ An đều sẽ quỳ rạp dưới chân ta, trở thành con chó cho ta chơi đùa!"
Hắc y nhân nhìn khuôn mặt ông liền không rét mà run.
Thu lại khí tức, Dạ Phong lấy lại bình tĩnh: "Kiểm tra hết chưa? Không tìm thấy An Nhiên?"
Hắc y nhân lắc đầu, nói: "Dạ duy chỉ không thấy Công chúa An Nhiên"
Dạ Phong kéo lên nụ cười nham hiểm, nói thì thầm vào tai hắc y nhân, rất nhanh hắc y nhân tung người nhảy ra ngoài.
—————————
Mở ra nắp căn hầm, nam nhân cúi đầu hỏi nhỏ: "An Nhiên?"
Thiếu nữ gầy còm hốc hác nằm trong căn hầm, thân thể nàng không ngừng run rẩy nhỏ bé cô liêu.
"Phiên Phiên trước khi tạ thế, có nhờ cậy ta đem con đi, An Nhiên đi với ta nhé!"
Khi ta nhắc đến hai chữ Phiên Phiên nàng mới ngẩng đầu lên, ta thấy đôi mắt nàng vô hồn đỏ hoe sâu trong đó tràn ngập sự thống khổ đau đớn mà một đứa trẻ không thể tiếp nhận nổi.
Nàng chất giọng khàn đục, giống như đã nhiều ngày ở đây chưa hề ăn uống, nàng cất giọng gọi tên Mẫu hậu và ca ca nàng.
Một người bị gia tộc hạ sát, một người bị chính phụ thân mình giết chết...
—————————
Tiếng chuông chùa ngân vang lại không át được mùi máu tanh lan tràn trong không khí.
An Nhiên một lần nữa nhìn xác chết trải dài dưới chân, tình cảnh y hệt như một năm trước, nàng những tưởng mình có thể quên đi tất cả, hoá ra đều là những ảo tưởng của nàng.
Nâng mắt nhìn người nam nhân đạp máu đi đến, khuôn mặt ông ta nhuốm màu sắc của năm tháng, nhưng đôi mắt lại tràn ngập sát khí, thâm độc.
Hắn nở nụ cười, đôi mắt cong lại nhìn nàng như đánh giá một món hàng, như muốn tìm xem trên người nàng còn có giá trị gì, người này không ai khác chính là thúc thúc của nàng.
Mặc dù xưa nay nàng không quá thân cận với hắn, nhưng chẳng thế chối cãi rằng dòng máu chảy trong người nàng mang một nửa huyết mạch Dạ gia.
Nhưng người nam nhân kia, sinh ra máu lạnh vô tình, giết tỷ giết vua, mưu quyền đoạt lợi, rốt cuộc tình thân tình cảm đối với hắn chỉ như một món hàng, có giá trị và hết giá trị.
Hắn chầm chậm mở miệng, đôi mắt chẳng buồn nhìn đến nàng: "Từ bây giờ ngươi sẽ là An Hoà, Thái tử An quốc, nếu ngoan ngoãn trở thành con chó của ta, ta sẽ đảm bảo cho ngươi vẹn toàn ngồi lên đế vị quỳ dưới chân ta, nhưng lại trên vạn người"
—————————
Chát chát tiếng roi quất mạnh xuống máu thịt, để lại từng vệt đỏ đan xen trên tấm lưng trần.
Dạ Phong cảm thấy đánh người chẳng còn ý vị, ông phất tay tiếng roi liền ngừng lại.
Không gian tĩnh mịch, sau vang lên giọng nam nhân rắn rỏi chẳng có lấy một tia hổn hển.
"Sư phụ, xin người để ta đem nàng đi, ta sẽ khuyên nhủ nàng"
Dạ Phong liếc mắt nhìn nam nhân thân mình cao lớn đĩnh đạc cho dù có bị đánh đến huyết nhục lẫn lộn sau lưng, mày không nhăn lại lấy một lần, không rên lên lấy một tiếng, toàn thân toả ra hơi thở vững chắc, kiên định.
Thu lại tầm mắt, ông bất giác kéo lên khoé miệng, ánh mắt cong cong giống như hồ ly giọng nói lại bình tĩnh dị thường: "Được, giao cho ngươi dạy dỗ"
Dạ Nguyệt cúi người hành lễ, sau quay người vững chắc bước ra ngoài.
Dạ Phong khoé miệng kéo càng cao, đôi mắt không giấu nổi sự hưng phấn khẽ lẩm bẩm: "Thú vị..."
—————————
Dạ Phong ánh mắt đen tối, đảo mắt nhìn cục diện trước mặt: "Ta thực không ngờ đấy Bệ Hạ, chỉ vài năm ngắn ngủi mà người xây dựng được thế lực lớn như vậy...thật đúng là không uổng công thúc thúc thương người"
Nàng nâng đôi mắt thanh triệt không gợn sóng, bất khuất ngoan tuyệt nhìn hắn: "Này phải nhờ công thúc thúc dạy dỗ"
Dạ Phong miết miết tay, nhếch lên khoé miệng: "Thật đáng tiếc, cuối cùng vẫn phải đổi một con chó khác, ngươi đúng là giống y như mẫu thân của ngươi vậy"
Đôi mắt nàng khẽ nheo lại, mang theo sát khí bức người: "Ngươi không xứng nhắc đến người"
Dạ Phong lại trợn to mắt điên cuồng, miệng không ngừng nói, vừa nói vừa cười: "Hahaha năm đó ngươi cũng ở đó phải không, nhìn thấy chứ bức tranh xinh đẹp chết chóc của ta, có phải thực đặc biệt, khắc ghi đến tận xương tuỷ?"
An Nhiên vô thức siết chặt nắm tay, khuôn mặt ngày càng lạnh đi hướng hắn: "Đúng là chẳng thể quên được, mãi mãi cũng không thể quên, mối thù giết mẹ, giết anh này ngay tại hôm nay ta đều đòi đủ trên người ngươi!!!"