Vân Phượng nhìn dung nhan người đang ngủ say trên giường sắc mặt ngày càng tối tăm, âm ngoan.
Đám ám vệ hắn để bên người nàng đều đồng loạt mất tích, còn ai có loại năng lực này? Mặc dù người hắn nghĩ đến đầu tiên là Hoàng đế nhưng dựa vào thực lực hiện giờ của Hoàng đế hắn biết rất rõ ràng là không có khả năng.
Là ai có thể làm đến sạch sẽ, gọn ghẽ như vậy?
Ngoài việc truy tìm, lôi ra kẻ đứng sau hãm hại nàng, hắn lại càng tự trách cùng hối hận nhiều hơn, rõ ràng biết bản thân nàng rơi vào tình huống nguy hiểm lại luôn chủ quan tin tưởng năng lực của mình có thể bảo vệ nàng.
Cuối cùng cũng là do chính bản thân hắn tự cho mình là đúng, tự cho mình có năng lực bảo toàn thế cục.
Nhưng nhìn xem sự tự mãn ấy của hắn đổi lại là nàng đang hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc, tia sinh cơ mỏng manh đến nỗi chỉ cần lơ là một chút liền biến mất.
Một hàng thái y được triệu tập sắc mặt đều vô cùng tái, đôi mắt chỉ len lén liếc Quốc sư không dám nhìn thẳng.
Giờ phút này cho dù là người không tinh ý cũng có thể cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của Quốc sư, cả đám người bất giác không rét mà run, lời tuyệt nhiên lên đến miệng lại nuốt thẳng vào, đôi tay trong tay áo không ngừng run rẩy cố gắng chống lại áp lực nặng nề.
Vân Phượng nâng lên ánh mắt, lúc này quét qua toàn bộ thái y viện, lời nói như đã biết trước, là lời khẳng định: "Không phát hiện được bệnh? Biết gì thì nói nấy, phỏng đoán cũng phải nói ra"
Toàn bộ thái y viện không ai lên tiếng, khuôn mặt hết xanh lại xám, thật lâu sau như không khí ngày càng lạnh lẽo, dường như kết thêm một tầng băng mỏng.
Cuối cùng trong hàng có một thái y lớn tuổi bước ra, khuôn mặt nhìn người trên giường bệnh đăm chiêu: "Bệnh trạng này của Thái hậu rất cổ quái, nhìn sơ qua giống như người đang say ngủ, nhưng thực chất nhìn vào sắc mặt thì chính là trúng độc, đôi môi hơi tái thể hiện độc tính loại này cực kì mạnh, có lẽ thuộc dạng ăn mòn lục phủ ngũ tạng, suy đoán của thần cũng chỉ đến đó, thứ cho thần học nghệ không tinh"
Nói xong ông hơi ngẩng đầu lướt qua sắc mặt của nam nhân y bào bạch ngân đang đứng trước màn trướng, ánh mắt hắn chưa hề rời khỏi nữ nhân trên giường, dường như những gì ông nói đều không lọt được vào thế giới của hắn.
Thời gian cô đọng, lạnh lẽo đến lòng người run rẩy, toàn bộ thái y viện thẳng tắp đứng đó không một ai dám ho he nửa lời.
Quốc sư không đáp lại ông, cũng không hỏi gì cả, từ lúc bước vào hắn đều chỉ đứng bên cạnh màn trướng đôi mắt xuất thần thất hồn lạc phách nhìn người bên trong.
Đứng một lúc lâu trong áp lực nặng nề, mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt lưng, mấy thái y trẻ bắt đầu nhũn chân nhưng vẫn cố đứng vững, cật lực cố gắng giảm thiểu cảm giác sự tồn tại của bản thân.
Cho đến thật lâu sau, không biết đã mấy canh giờ trôi qua họ nghe được tiếng đại xá của nam nhân, sự căng chặt mới theo đó thả lỏng.
"Ta đã biết, các ngươi lui đi"
Ra đến cửa cung một hàng thái y đều cung trang nhếch nhác, mồ hôi sớm thấm ướt áo, lấm tấm trên vầng trán, có người đứng không vững trực tiếp không có hình tượng ngồi phịch xuống đất, một số lại xiêu vẹo lung lay như sắp đổ.
Vân Phượng vén lên màn trướng, ngồi xuống mép giường, đôi mắt sát xao chưa hề rời khỏi dung nhan của nàng.
Khuôn mặt nàng lúc này bình lặng không còn vẻ hoạt bát linh động như thường ngày, thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm chặt hơi thở mỏng manh...
Hắn nâng đôi tay nhẹ vuốt ve gò má tái nhợt của nàng, một dòng chất lỏng đỏ sậm tràn ra theo khoé miệng của nàng, ánh mắt hắn run rẩy trái tim lại như bị ai đó hung hăng lăng trì, giống như từng nhát dao cứ đâm, đâm vào nơi sâu thẳm trong trái tim hắn.
Tay trái nắm chặt thành quyền, hắn cố khắc chế bản thân bình tĩnh, dùng khăn tay dịu dàng lau đi vết máu nơi khoé miệng nàng, nhưng dù cố thế nào đôi tay run rẩy kia lại bán đứng tâm thần hoảng loạn của hắn lúc này.
Vân Phượng cật lực khắc chế cỗ xao động tăm tối, huỷ diệt trong lòng, cất khăn tay dính máu vào trong áo đặt ngay tại vị trí trái tim, đôi mắt hắn nhắm lại, cảm xúc trong đáy mắt bị áp chế thay thế bằng nét dịu dàng ấm áp, hắn khẽ vén những sợi tóc loà xoà trên trán nàng, cúi đầu đặt một nụ hôn nơi mi tâm, xoay người rời đi.