"Tiểu Hoa Y đi làm sớm ghê, ăn sáng chưa?"
Thái dương Hoa Y giật giật, đặt xuống cái túi.
"Thầy Lương, còn đến sớm hơn tôi mà" .
Lương Vĩ Thành giống như không nghe ra ý vị châm chọc của cô, miệng cười toe toét: "Ai nha đúng là lỡ đến sớm thật"
Hoa Y nhìn nhìn hắn cũng kệ hắn ngồi xuống, hôm nay Đào Ngột có việc xin nghỉ cho nên cô đi làm một mình.
Lương Vĩ Thành bị đạo diễn Viêm gọi qua, thiếu niên bước tới đưa cái túi trong tay ra.
Hoa Y ngẩng đầu khó hiểu nhìn hắn.
"Này là bữa sáng Lương ca bảo em mang qua cho chị"
Hoa Y quay đầu chuẩn xác bắt lấy ánh mắt ngậm ý cười của Lương Vĩ Thành.
Hắn vừa nghe đạo diễn nói lại vừa quay đầu cười đến là sáng lạng với cô.
Hoa Y cụp mắt, nói cảm ơn để sang bên cạnh chứ không động vào.
"Này tôi nói chuyện với cậu đấy!" Đạo diễn Viêm ánh mắt nghiêm khắc chuẩn bị gõ đầu hắn.
Lương Vĩ Thành giơ tay lên chắn ngang vẻ mặt oan ức: "Thầy Viêm tôi vẫn đang nghe mà"
"Cậu đấy 28 tuổi rồi còn cứ đùa đùa nghịch nghịch như đứa trẻ trâu" ánh mắt ông hận không thể nghiêm chỉnh uốn nắn hắn.
Lương Vĩ Thành cười cười: "Thầy Viêm hợp tác bao năm, tôi chính là cái dạng này mà"
Đạo diễn Viêm chợt nghiêm mặt, ánh mắt liếc về phía cô gái đang nằm trên ghế đọc kịch bản.
"Lục Cảnh Ngôn có ý với cô ấy, cậu cách xa một chút đi"
Lương Vĩ Thành thu lại vẻ mặt cười đùa thường ngày, ánh mắt nghiêm túc đi theo tầm mắt ông.
Hôm nay có một phân cảnh đặc biệt, đặc tả nữ chính, trước khi làm Nhu phi nữ chính Nhu Khả Yên vốn là một tài nữ, cảnh quay Nhu Khả Yên đóng giả nam trang thi đấu thơ luật với sĩ tử tại quán trà.
Hoa Y quan sát người thay thế Hứa Tư Tư, là người được đích thân Lục Cảnh Ngôn đưa đến, xem ra cũng thực không tầm thường.
Khuôn mặt xinh đẹp, dáng người lả lướt, diễn xuất đanh thép, nữ cường lại uyển chuyển linh hoạt toát lên một loại thần thái đặc biệt nổi bật.
Chỉ bằng từng ấy điều cũng có thê xác minh cô ta là nữ chủ thế giới này.
Phân cảnh kết thúc, một lần là qua, đạo diễn Viêm lúc đầu còn rất khó chịu với việc nhét người đột ngột song thực lực của diễn viên quyết định tất cả.
Triệu Tư Thuần làm tốt hơn Hứa Tư Tư, đây mới là nữ chính mà ông mong muốn.
Cô gái tác phong vô cùng chuyên nghiệp, chỉ cần có thời gian đều dùng để nghiên cứu kịch bản, không một giây dư thừa, cũng không quan tâm lời xì xào bàn tán về mình.
Hoa Y nhàm chán lướt weibo hôm nay cô cũng không có cảnh quan trọng, góp mặt trong vài phân cảnh với nam chính thôi.
Cô quay một cái video nghịch ngợm filter rồi đăng lên weibo.
[Trẫm đứng trên đỉnh núi nhìn ngắm giang sơn: woww xinh quá, có ai thấy TiểuYY ngày càng xinh xắn không]
[Lam Thâm: TiểuYY đẹp thật, đẹp đến mù mắt tôi luôn rồi, cầu phát phúc lợi hàng ngày~]
Bên dưới có khen có chê, cô đăng xong liền cất điện thoại, đạo diễn gọi đến phân cảnh của cô.
Hoa Y trở lại chuẩn bị lấy đồ đi về liền nghe tiếng điện thoại vang không ngừng.
Cô mở ra liền thấy bạo phát ở phần bình luận video của cô.
[Tiểu Tiên Nữ: Aaaa qua đây vì nghe phong phanh Thịnh Nam nhà tôi bình luận video của Nhã Tịnh hả~~~]
[Chiếc page này lập ra để đu idol: Đúng rồi đấy lầu trên ship Tịnh Nam đấy hả hahaha]
Phần bình luận mở đầu với bình luận nhiều lượt thích và phản hồi.
[Đặng Nguyên: Nhã Tịnh đẹp nhất]
Hoa Y kéo lên khoé miệng, cô tiện tay tắt thông báo ném điện thoại vào túi.
"Ai nha Tiểu Hoa Y, tại sao không ăn bữa sáng tôi đưa em vậy"
Lương Vĩ Thành không biết đã theo sau cô từ lúc nào, hắn gọi với lại, chân dài bước nhanh đuổi theo.
Hoa Y bước đi càng gấp hơn, cuối cùng vẫn không thoát được hắn, đây là nỗi đau chênh lệch chiều cao.
Hắn ánh mắt uỷ khuất nhìn cô, có chút tủi thân.
"Bữa sáng tôi chuẩn bị không hợp tâm ý em, hay do em không thích tôi"
Hoa Y lườm hắn, khuôn mặt đều viết lên phiền phức, bực bội.
"Sợ anh bỏ độc"
Nói xong cô bước đi như bay ra đến cửa.
"A Tiểu Hoa Y chờ tôi với, tôi đưa em về"
Hoa Y bước chân càng nhanh, ra đến cửa liền vẫy taxi nhanh tay nhanh chân leo lên đóng sầm cửa lại, bỏ hắn bên ngoài.
Xác thực gần đến cửa hắn cũng không đuổi theo cô nữa, hắn sợ bên ngoài có paparazzi hắn không thể vứt hình tượng đuổi ra được.
Lục Cảnh Ngôn vừa đúng lúc đỗ xe thấy một màn như vậy, hắn ánh mắt liếc liếc Lương Vĩ Thành, mở cửa đi xuống.
Cô gái lúc này cũng từ từ đi xuống, mặc trên người áo sơ mi trắng dài tay, váy đuôi cá bó sát, cô ngẩng đầu nhìn Lục Cảnh Ngôn.
"Đến đón em?"
"Ừ" hắn gật đầu nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lương Vĩ Thành.
Lương Vĩ Thành chậc môi, cũng từ tốn bước ra ngoài.
"Lâu lâu về thăm ba đi, ông cũng yếu rồi"
Là giọng nói Lục Cảnh Ngôn.
Lương Vĩ Thành nhìn hắn cười cười chứ không nói, không trả lời vấn đề chính.
"Cô ấy tôi muốn, anh đừng có nhúng tay vào"
Nói xong liền leo lên xe đi mất.
Triệu Tư Thuần nhíu mày, cô ấy? Là đang nói ai? Hơn nữa về thăm ba? Vậy Lương Vĩ Thành và Lục Cảnh Ngôn là anh em? Nhưng Lương Vĩ Thành họ Lương? Hoặc có thể là nghệ danh.
Thu lại dòng suy nghĩ cô bước lên xe, người đàn ông bên cạnh cả quãng đường đều im lặng, cũng không có ý định giải thích gì với cô.
Cô miết chặt móng tay, xem ra còn khó hơn cô tưởng.