Hoa Y liếc đến máy sưởi, vẫn còn hoạt động, cô đứng dậy đi về phía tủ quần áo, thay đồ, mặc lớp áo thật dày, mới hiên ngang bước ra ngoài.
Nguyên chủ là giảng viên đại học, khoa lịch sử, đúng theo chuyên ngành của cô ấy đã học, hôm nay chính xác là ngày đầu tiên cô đi làm, sau khi xuyên đến đây.
Thật sự thì cô cũng không quá rõ ràng việc dạy học, hay cách để làm một giáo viên, đành dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, giao một số bài tập, còn đâu để sinh viên tự học.
Một ngày đi làm mệt mỏi, Hoa Y chán nản lết thân tàn về nhà, anh trai hờ của cô còn ở công ty tăng ca.
Nhưng có dì Lan chăm sóc, Hoa Y ăn đến no căng mắt nhắm mắt mở đi về phòng, nằm sấp trên giường chớp chớp ngủ mất.
—————————(3h sáng)
Hoa Y mở trừng mắt, vẫn là tỉnh dậy vì lạnh, cảm giác tê dại đằng sau sống lưng, giống như một tảng băng áp lên người cô.
Cô mạnh mẽ quay người lại, rút ra lá bùa trong túi, dán lên bóng đen lập loè đằng sau.
Thấy lá bùa thực dự hữu dụng, hắn bất động, cô mới từ từ đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Biết ngay có thứ gì không sạch sẽ theo về mà, thảm nào cứ đến đêm ngủ là thấy lạnh lẽo không chịu được"
May mà cô thông minh nhanh trí liên hệ 6996 mua vài lá bùa, không thì hậu quả khó lường.
Hoa Y thổi tóc mái, chân phải đưa lên, đạp vào ngực người...à không phải là hồn ma đang bị cô dán chú định thân còn hơi day day mũi chân.
"Anh cũng thật giỏi, cho đến hôm nay mới lộ diện, không phải là tôi tinh ý cảm thấy không khí xung quanh thay đổi, thì anh định theo tôi đến lúc nào đây?"
Hoa Y nhướng mày nhìn hắn, khí tức xung quanh hắn dần xoay chuyển, làn khói đen tản đi lộ ra khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành, này không phải chủ nhân lăng mộ cổ kia, thái tử Trầm quốc, Trầm Cẩm Thanh sao.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Y trợn trừng mắt nhìn hắn, mắt đấu mắt đấy cô sợ hắn chắc, hắn cũng không chớp mắt chỉ chăm chú nhìn cô.
Hoa Y cảm thấy mình sắp không được rồi, mắt khô không chịu nổi, cuối cùng nước mắt sinh lý hơi lay chuyển trong tròng mắt, ngăn không cho nó lăn xuống thì cô đã chớp mắt mất rồi.
Cùng lúc cổ chân bị đôi bàn tay lạnh băng nắm lấy, dùng lực kéo xuống, Hoa Y lung lay, mất thăng bằng, ngã xuống giường, trực tiếp dùng tư thế sấp mặt úp lên ngực con ma trên giường.
Khoảng cách bị kéo gần, cô xoa đầu hơi chống tay ngồi dậy, mũi bị va đến đau điếng, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Chợt xúc cảm tại môi lạnh băng, như môi cô bị chà lên một cục đá vậy, lạnh lẽo.
Hắn nghiêng đầu hôn lên môi cô, chỉ là cái chạm môi thuần tuý, Hoa Y nhíu mày nhanh chóng ngồi dậy.
Cô rút ra con dao đâm tới, mẹ nó 6996 đúng thật sự không đáng tin, đồ của nó càng không đáng tin, cô bỏ ra 50 đồng mua bùa chú của nó mà nhìn xem, chẳng có tý tác dụng nào, tiếc tiền chết mất, đáng nhẽ cô không nên tin cái hệ thống lừa đảo kia.
Trong đầu vừa suy nghĩ đến số tiền 50 đồng khổ cực mới kiếm ra được, con dao lại mang theo sát ý mạnh mẽ đâm tới, chí mạng tại cổ con ma bên dưới.
Cổ tay bị lạnh lẽo đánh úp, Trầm Cẩm Thanh nắm cổ tay cô, đánh rơi con dao, hắn lật lại người, từ phía trên nhìn xuống cô, mắt đan phương chớp nhẹ như có ánh lệ tập trung, chăm chú nhìn vào đôi môi cô.
Hắn cúi đầu xuống ngậm lấy môi cô, không giống như lúc nãy, hắn đưa lưỡi khẽ liếm phác hoạ viền môi cô, sau đi vào cuốn lấy lưỡi cô trêu đùa dây dưa.
Hoa Y cảm thấy lạnh lẽo thâm nhập, giống như một miếng băng không ngừng khuấy đảo khoang miệng mình, hơn nữa theo động tác của hắn dương khí luân chuyển bị rút đi mặc dù là một lượng nhỏ không đáng kể nhưng khiến cả người trở nên uể oải không ít.
Cảm thấy nếu còn tiếp tục cô sẽ không xong mất, cô hạ miệng cắn vào lưỡi hắn, người bên trên khựng lại, mới rời đi.
Hoa Y thở dốc, khuôn mặt có hơi tái, cô tức giận lườm hắn: "Anh định hút hết dương khí của tôi đấy hả? Định vừa gặp liền tiên hạ thủ vi cường giết chết tôi luôn?"
Trầm Cẩm Thanh ánh mắt không rời khỏi môi cô, hắn đưa tay, ngón tay thon dài nhẹ miết làn môi hơi ướt ánh nước của cô: "Xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý"
Hoa Y tức giận không nhỏ, thực sự cạn lời, còn có lần sau sao, hôn tý suýt nữa khiến cô thành vong luôn rồi, rốt cuộc cái thể loại ma gì mà âm khí nặng như thế.
Cô hắt xì một cái, nhìn đến hắn vẫn còn đang đè trên người mình, thật sự lạnh quá mà, như một tảng băng di động.
"Ngồi dậy mau, lạnh quá, còn định giết tôi bằng phương thức ủ lạnh cho đến chết?", Hoa Y liếc xéo hắn.
Trầm Cẩm Thanh chớp chớp làn mi như cánh hồ điệp, khuôn mặt ngây thơ, thực sự thật thà ngồi dậy, sau lén nhìn lên sắc mặt cô, hắn nhỏ giọng giải thích: "Ta không có giết nàng, chỉ là muốn lại gần nàng một chút thôi..."
Hoa Y liếc qua hắn, thầm cảm thán lần này là thiết lập thanh niên nghiêm túc sao, cảm giác không quen lắm, dù sao thiết lập trước của hắn, đều là kiểu thâm sâu, u ám, nhìn đến thanh thuần mỹ thiếu niên, như thế này không biết sao lại nổi lên tý tư tâm trêu ghẹo.
"Anh đứng đó đi, đừng có lại gần tôi, thực sự lạnh đến sắp đông lại rồi, không cho phép anh bước lại đây, nếu anh còn dám leo lên giường...tôi sẽ đuổi anh đi đấy"
Hoa Y nở nụ cười trộm, xem xem phản ứng của hắn sẽ như thế nào.
Trầm Cẩm Thanh khuôn mặt buồn bã, ánh mắt thương tâm nhìn cô, đôi mắt đan phượng ướt át triệt để lột tả tư thái mỹ nhân yếu đuối chọc lòng người thương yêu.
Hoa Y hút khí, thầm niệm chú đại bi xua đuổi tà ma, cái tà vật mấy trăm năm kia quá có lực sát thương với cô, cô sắp không chịu nổi nữa rồi.
Hoa Y nhắm chặt mắt sử dụng biện pháp mắt không thấy tâm không phiền, xoay người đắp chăn, nhưng mà không khí vẫn lạnh lẽo đến cùng cực.
Cô bật dậy, mở mạnh tủ quần áo lấy áo quần mùa đông ra mặc vào, lại nằm lên trên giường đắp chăn mới cảm thấy đỡ hơn tý.
Mẹ nó cái tên này, thuộc tính quá đặc biệt, ngay từ lần tại cổ mổ cô đã biết hắn bám theo, hơn nữa còn là cái linh hồn xuyên qua nhiều thế giới cùng cô, vô tình hay cố ý hắn thế giới nào cũng tìm thấy cô.
Nhưng duy chỉ có thế giới đầu tiên là hắn chân chính, còn các thế giới sau không có trí nhớ, đồng thời được xây dựng theo thiết lập định sẵn của nhân vật thế giới đó.
Người này năm lần bảy lượt giúp đỡ cô, không tiếc dùng cả sinh mạng để giúp cô, cho dù có là thế giới giả tưởng, nhưng cái chết đều rất đau đớn, tại sao hắn lại nguyện ý hết lần này đến lần khác?
Cho nên cô rất hiếu kì, người không rõ thì nên giữ ở bên cạnh, hơn nữa người này mang cho cô cảm giác thân thuộc...nhưng lại không rõ ràng hắn là ai...
Hoa Y nhìn qua góc phòng, hắn đứng cạnh bên cửa sổ, ánh trăng chiếu trên người hắn, khuôn mặt hắn ôn nhuận không có quá nhiều cảm xúc bộc lộ, chỉ ngây ngốc đứng đó.
Hoa Y khóe miệng không tự chủ câu lên, dù cho hắn là ai, cũng gây được ấn tượng với cô rồi, người này cô muốn xem xem rốt cuộc mục đích của hắn là gì.