Vì hình thức gửi đồ...có chút mới mẻ, hắn nhận đồ từ tay một xác sống...,đôi khi sẽ là bánh kem, đôi khi là tinh thạch, và lần này là...một con cún???
Đa phần hắn sẽ giết chết xác sống và bỏ qua món đồ kì lạ được gửi đến, lâu dần sự kiên nhẫn của hắn bị mài mòn đáng kể cho nên hắn trực tiếp bỏ qua cả quà lẫn xác sống.
Rầm!!! Tiếng cửa nặng nề đóng sầm lại.
Hoa Y từ trên gác thượng phía đối diện nhìn thấy tình hình bên dưới khẽ thở dài, cô vẫn là bị từ chối...
Ngày đó cô bám theo sau hắn, không dám gặp mặt, căn bản là với thân hình này cô không dám lộ diện được chưa.
Thử nghĩ thôi cũng biết kết cục nếu cô manh động xông ra, còn không phải bị hắn chém chết, vì vậy cô liền trốn chui trốn lủi không gặp hắn, ngày ngày sai xử xác sống xung quanh đến tặng vài ba món quà lấy lòng hắn.
Nhưng mà chưa lần nào hắn nhận, cô đã thử qua rất nhiều thứ, nhưng hắn không lấy một thứ gì...khiến cô vô cùng não nề...
Hoa Y trong lòng có khổ mà không thể nói, cô nằm dài trên lan can, giơ lên một cuốn sổ dùng bút đen gạch đi hàng cuối cùng với chữ viết "cún con".
Xem ra là không thích động vật rồi, Hoa Y lướt lên trên bảng danh sách bị gạch đen thui, nào hoa, bánh, quần áo, đồng hồ, tinh thạch,...hắn chẳng nhận lấy một món.
Chợt suy nghĩ chợt loé, cô cặm cụi bấm bút ghi vào phần cuối danh sách trong tay "hàng nóng".
Cho nên hôm sau, Hoa Y vẫn không hề bỏ cuộc, lần này cô đem một thùng vũ khí đến cho hắn ý định tặng hắn phòng thân, để xem hắn lần này có còn không nhận không.
Xác sống bên ngoài như thói quen hàng ngày vác theo thùng lớn trên vai, móng tay vươn ra cào cào lên cửa, một lúc lâu không có động tĩnh gì, nó cứ đứng đó ngây ngốc cào cửa hồi lâu bên trong không có ai đáp lại.
Hoa Y bắt đầu sốt ruột, sử dụng cường hóa đôi mắt, nhìn vào trong căn nhà tìm kiếm thân ảnh quen thuộc nhưng trong nhà trống không, không có người.
Hoa Y nghi hoặc đáng nhẽ giờ này hắn phải về rồi mới đúng, theo mấy ngày nay cô quan sát lịch trình sinh hoạt của hắn cực kì chuẩn xác, giờ bước chân ra ngoài đến lúc quay về đều không thừa thiếu một phút nào.
Hoa Y bắt đầu bất an suy nghĩ miên man chẳng lẽ...hắn bỏ trốn? Hoa Y quan sát kĩ vật dụng bên trong không có cái gì thay đổi mà, đồ cũng không đem đi.
Cuối cùng cô quyết định đợi, nằm dài trên sân thượng trông ngóng hắn trở về.
Nhưng trời đã ngả sắc về đêm, vẫn chưa thấy hắn quay lại, Hoa Y thầm than không ổn.
Hoa Y nghiến răng nghiến lợi, cmn hình như bỏ trốn thật rồi, tại sao không phải gặp nguy hiểm mà là bỏ trốn? Bởi vì với các năng lực mấy ngày nay cô được chiêm ngưỡng kia còn ai có thể động đến hắn!
Hoa Y kết luận chỉ có thể là bỏ trốn mà thôi, cô bực bội vò đầu mất bao công để tìm vậy mà bây giờ lại mất dấu.
- -----------------------
(Căn cứ M)
Căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc nặng nề...
Trịnh Du Nhiên ánh mắt miên man, phủ sương nhìn đến người trước mặt, cô nở nụ cười tà mị.
Lục Vãn cúi xuống hôn cô, cưng chiều "yêu" cô, hắn là không ngờ hắn cũng có ngày này, ngày mà hắn vì một nữ nhân mà mê đắm, đến quan điểm nhân sinh hắn cũng vì cô mà dẹp sang một bên.
Ở đời từ trước đến nay đàn ông có thể nhiều vợ nhưng phụ nữ lại chỉ có một chồng, hắn vẫn luôn nghĩ như thế.
Nhưng nhìn tiểu yêu tinh trước mặt này xem, thân thể trắng muốt động lòng người vì động tác mãnh liệt của hắn mà không ngừng run rẩy cong lên.
Hắn càng ngày càng không thể khống chế bản thân mình yêu cô, yêu cô đến bất chấp, yêu cô đến chấp nhận việc cùng với những tên đàn ông yêu cô, đúng là không thể tưởng tượng nổi.
Môi đỏ Trịnh Du Nhiên tràn ra tiếng rên rỉ ngón tay bấu chặt lấy vai của người đàn ông không ngừng luận động trên thân, khuôn mặt mê man tiêu hồn.
Trong đầu lại mơ màng gọi tên hệ thống: "Độ hảo cảm của Lục Vãn đã đầy chưa? Tiện thể cho tôi xem của Nhật Khiết, cùng Trần Khôn luôn"
Hệ thống sống sót tại mạt thế [Độ hảo cảm đã đầy, Nhật Khiết cũng đầy, Trần Khôn là 90%]
Trịnh Du Nhiên nở nụ cười đắc ý: "Vậy là gần như hoàn thành rồi"
Hệ thống lên tiếng nhắc nhở [Cô đừng quên còn có nam chủ Hạ Triết nữa thu thập độ hảo cảm của hắn rất quan trọng]
Trịnh Du Nhiên cười tà mị đáy lòng tự tin đến chắc chắn: "Yên tâm Hạ Triết cũng chỉ là vấn đề thời gian, chỉ cần đi theo lộ tuyến định sẵn thì hắn cũng sẽ là người của tôi thôi"
Hệ thống im lặng không nói gì nữa.
Trịnh Du Nhiên ngẩng đầu khẽ nhìn người bên trên không ngừng luận động lòng đầy thoả mãn, nói đến điểm lợi ích khi xuyên đến đây chính là những người đàn ông này luôn ở bên cô, chỉ cần đi theo hoạch định của hệ thống họ sẽ đều điên cuồng yêu cô tha thiết.
Một ngày ngự mười trai đẹp, cuộc sống không khác gì thần tiên, Trịnh Du Nhiên lúc còn ở thế giới cũ luôn có một loại đam mê như thế nhưng đáng tiếc chỉ là ảo mộng của cô.
Nhưng bây giờ tất cả đã thành sự thật, cũng bởi hệ thống này trói buộc cô chọn cô làm kí chủ, cho nên Trịnh Du Nhiên vừa yêu lại vừa ghét cái thế giới mạt thế này.
Người bên trên đột ngột nghiêng người, thổi hơi nóng vào tai cô: "Chuyên tâm một chút..."
Trịnh Du Nhiên nở nụ cười thêm 10 phần phong tình cùng ngây thơ lời nói rên rỉ đứt quãng.
"Vã...n...em mệt..."
Lục Vãn cười cười cưng chiều nhìn cô, đáy mắt tràn ngập hình ảnh của cô: "Ngoan sắp xong rồi, nói cho tôi nghe, có thích không?"