"Giết người? Safe Zone không cho phép sử dụng bạo lực mà, lúc trước có người đã từng thử cuối cùng bị ném vào phó bản thử thách chỉ đi vào mà không có ra"
"Nhưng thực sự là chết người, tôi cũng ở gần đó sự việc tận mắt chứng kiến vậy mà lại không bị phạt, liệu có phải là hệ thống xuất hiện lỗi?"
Hoa Y một đường đi lên lầu, nhấn chuông cửa, không có ai ra mở cửa, đã 4 ngày nay rồi, Từ Phong mất tích!
Cửa nhà không có ai ra mở, cô bực bội rời đi, vào quán cafe gần đó, gần đây mọi người luôn bàn tán về vụ có người chết trong Safe Zone, nhưng không chỉ có vậy, dường như npc* cũng giảm thiểu đi rất nhiều, điển hình như thương thành quán ăn cũng dần đổi thành người chơi lập nên, cảm nhận chân thực giống như cô đang ở trong thế giới thực chứ không phải là game nữa nếu bỏ qua chi tiết đôi khi vẫn sẽ phải tham gia phó bản.
(*) Npc: Là một nhân vật tạo bằng máy trong game.
Càng lúc càng không đúng, mọi thứ đều rất kì lạ!
[Phó bản đã mở mời 10 người chơi được chọn gồm La Vân, Tô Mặc, Trình Dĩnh, Tiểu Liên, Lục Nghị, Hữu Bằng, Phàn Yên, Mạc Tu, Chính Đình, Hoa Y xin mời người chơi tiến vào phó bản]
Ánh sáng loé lên cô đã thấy mình xuất hiện tại căn lều nhỏ, bước ra ngoài cô xác định được rõ vị trí của mình, chính là đang trên một hòn đảo
Hiện đang là ban ngày, ánh nắng chói chang chiếu xuống thiêu đốt, Hoa Y buộc hai vạt áo lại với nhau, xắn tay áo lên cao di chuyển vào sâu trong đảo.
Bùm!!! Nhiều tiếng động lớn vang lên, giống như tiếng bom, hình như để ý kĩ trên đường đi có vài vật được chôn dưới đất, vì hình thái mặt đất không được tự nhiên nên cô cũng tránh không dẫm vào.
Thì ra là thế, xung quanh hòn đảo rải rác những loại chất nổ khác nhau yêu cầu sự khéo léo cùng óc quan sát của người chơi, xem ra trò chơi ngày càng thú vị rồi.
Điều thú vị hơn nữa là cái tên Phàn Yên nghe thật quen tai làm sao, xem ra nhân vật chính vốn là không thể dễ chết như thế được.
———————
"Anh Bằng đằng trước có một căn nhà gỗ" nói xong thiếu niên liền hớt ha hớt hải chạy nhanh tới đẩy cửa ra.
"Anh Bằng không đẩy ra được" mặt hắn méo mó quay qua cầu cứu người đằng sau.
Hữu Bằng nhìn qua cửa sổ ngôi nhà dừng lại một chút mới nói: "có người bên trong"
Nghe vậy thiếu niên vội vàng nói: "Ai đó bên trong có thể cho nhóm chúng tôi cùng vào với không, chúng tôi là người tốt, lại có đồ ăn tuyệt đối có lợi cho bạn"
Hoa Y qua cánh cửa sổ quan sát đám người bên dưới, một đội ngũ gồm 5 người 3 nam 2 nữ, ánh mắt cô cùng người đàn ông chính giữa chạm nhau, Hoa Y đứng yên bất động không có ý tứ mở cửa.
Người đàn ông bèn lên tiếng hướng cô: "Chúng tôi đã lên đảo được 3 ngày, chắc hẳn cô biết lần này nhóm người được chia theo từng tốp tiến vào phó bản, cô hẳn là mới lên không lâu, chúng ta có thể bình đẳng chia sẻ thông tin giúp đỡ lẫn nhau"
Đúng như hắn nói, xác thực mấy ngày trước cô cũng gặp một nhóm người, nhìn qua trang phục thì cũ kĩ hơn cô xác định là thời gian dịch chuyển cùng cô bất đồng.
Nhưng Hoa Y vẫn thờ ơ nhìn hắn không có ý định mở cửa, lần này cô cũng không có ý định thu thập thông tin gì, không cần thiết tham gia vào đội nhóm.
Hữu Bằng nghiêm túc nhìn cô hai bên rơi vào thế giằng co.
Thiếu niên mất kiên nhẫn, ánh mắt hướng cô chỉ trích: "Đều cùng là người chơi sao cô lại như vậy? Cô chưa nghe phó bản này cho phép nhiều người cùng vượt qua hay sao, giờ là lúc chúng ta phải đồng lòng đấy"
2 cô gái phía sau cũng đồng ý với hắn ánh nhìn cô giống như nhìn người ích kỷ, xấu tính.
"Lần này lại có danh sách người chơi tham gia, cũng chia thành tốp lên đảo, thật là đầy ý vị..." cô bình tĩnh bỏ qua hắn vu vơ nói.
Hữu Bằng nheo mắt: "Lần này đúng thật rất khác biệt, tên được xướng lên rõ ràng lúc trước khi bắt đầu hẳn có chỗ dùng đến, chỉ là bế tắc ở chỗ dùng đến để làm gì?"
Thiếu niên tức giận vì bị làm lơ: "Ê tôi nói cô mở cửa mau lên chúng đến bây giờ"
Hoa Y liếc hắn, rời bước chân, cánh cửa kịch một tiếng mở ra.
"Cảm ơn" Hữu Bằng hướng cô nói.
Hoa Y quay lại chỗ ngồi của mình tiếp tục nhâm nhi tách trà.
Hữu Bằng giới thiệu qua về nhóm của hắn, thiếu niên tên Lục Nghị, 3 cô gái gồm La Vân, Tiểu Liên, Tô Mặc.
"Mọi ngươi sớm nghỉ ngơi, mai chúng ta sẽ tiếp tục, hôm nay là ai canh đêm?" Hữu Bằng lên tiếng.
Hoa Y sớm đã nhắm mắt chiếm lấy giường ngủ, cô nằm thẳng tắp hơi thở ổn định giống như thực sự đã ngủ say.