Hoa Y lúc này sớm đã trở về thành phố, tiện thuê một căn phòng nhỏ, mang theo di thể của hắn chuyển vào.
Cô đây không thể nào ngang nhiên vác một thi thể bước vào Doãn gia được không, chỉ có thể thuê một căn nhà, âm khí nhiều một chút, giúp hắn có một chỗ ở mới thoải mái.
Thu xếp xong xuôi, để cho chắc chắn, cô dán thêm một số lá bùa chống ác linh quanh phòng căn bản không có hại gì đến hắn, lại nghĩ, dán thêm một số lá bùa phòng ngự, cả con người cũng không được, ai mà biết còn tên điên nào giống như Cẩn Ngôn mò đến nữa không.
Ổn thỏa mọi việc, cô mới về Doãn gia, vừa vào phòng, một luồng khí lạnh đánh úp lấy cô, va đến lòng cũng đều lạnh.
Cẩm Thanh cuống quít quan sát cô từ đầu cho đến chân, không thấy cô bị thương, lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoa Y thấy phản ứng quá khích này của hắn, biết là hắn không đọc lời nhắn cô để lại rồi, nở nụ cười trấn an hắn: "Đừng lo, không phải máu của em đâu, nhưng mà đống vàng trên giường lại là sao, có biết thiếu chút nữa đè chết em không hả"
Cẩm Thanh nở nụ cười dịu dàng, môi mỏng hơi câu lên giống như tâm trạng cực kì vui vẻ: "Là ta buổi tối bay xung quanh liền tìm thấy, hóa ra bọn chúng vẫn chưa kịp bán hết đi, ta nghĩ có lẽ nàng sẽ thích, nên mang về"
Hoa Y gật đầu, đúng là cũng hữu dụng, hiện tại coi như bán một chút tại tiệm đồ cổ, đủ cho hai người chết già tại thế giới này ấy chứ.
——————————
Hoa Y bật lên máy tính, lên mạng thu thập một số thông tin, cũng đồng dạng suy nghĩ về cách giải quyết thế giới này.
Cánh cửa phòng bị người mạnh mẽ mở ra, xuất hiện trước cửa là người đáng nhẽ không nên ở đây giờ này, hắn dường như chạy về gấp rút, hơi thở còn chưa ổn định.
Hoa Y buồn cười nhìn hắn: "Anh à, anh vội vã như thế làm gì, bị mãnh thú hồng thuỷ đuổi theo sao"
Doãn Minh Triết khuôn mặt đen lại thể hiện hắn đang vô cùng tức giận, hắn nhìn cô rống to: "Em còn dám nói, anh chỉ thấy có mỗi con mãnh thú là em, trèo cửa sổ, trốn nhà đi thôi, em hay lắm Doãn Hoa Y, có biết anh lo lắng thế nào không"
Hoa Y day day thái dương, thật sự cảm thông thay nguyên chủ, không biết cô ấy có người anh trai như này, là tốt hay không tốt nữa.
" Em đã bảo mặc kệ em đi mà, em chỉ đi giải trí một chút thôi, tại anh cứ canh chừng em, nên đành phải leo cửa sổ trốn đi chứ sao", Hoa Y liếc mắt nhìn hắn, sau không để ý đến hắn nữa quay người tập trung vào máy tính.
Doãn Minh Triết tức giận đến độ muốn hộc máu, tay run run chỉ cô: "Được lắm Doãn Hoa Y, em lớn rồi chẳng thèm nghe ai!!! Em..."
Lời còn chưa nói hết, cô đã thấy hắn ngã úp sấp trên sàn nhà, tư thế...rất chi là đặc sắc mặt úp trên sàn mông chổng lên hình như còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ.
Hoa Y quay đầu nhìn thủ phạm đằng sau, cũng chỉ đơn giản trao đổi ánh mắt chưa ý kiến ý cò gì đến hắn.
Cẩm Thanh thấy cô nhìn mình, khuôn mặt hắn nhu hoà, ánh mắt dịu đi thể hiện nét mặt ngây thơ vô tội: "Hắn quá ồn ào"
Hoa Y cười cười, khoé miệng tà mị câu lên: "Thật không hay là anh ghen?"
Thấy phản ứng tiểu tâm của hắn, mặt hắn hơi đỏ lên, môi uất ức mím lại, đầu ngoảnh sang bên cạnh, không nhìn cô.
Hoa Y Bật cười thành tiếng.
Hắn thấy cô cười, đành thở dài, ánh mắt buồn bã, làn nơi nhẹ luân chuyển trong đôi mắt đan phương ánh lên vẻ cô đơn, xót xa.
"Ta là quỷ, nàng lại là người, chúng ta là hai tồn tại khác biệt, hơn nữa nàng chỉ vừa mới gặp ta, ta lại không có cái gì níu giữ nàng, ta là sợ...sợ một con người nào đó mang nàng đi khỏi ta, nghĩ đến điều ấy ta lại..."
Hoa Y chăm chú nhìn hắn, thật không ngờ, Hi Thần âm u, Bạch Kỳ bá đạo, Theodore thâm trầm, bây giờ lại đột xuất lại mang thiết lập chọc người thương cảm như vậy, có nghĩ cô cũng không nghĩ đến, hắn lần này cuối cùng đánh đúng vào nơi yếu mềm của cô.
Thật sự có muốn giận cũng giận không nổi, không nỡ đánh cũng chẳng nỡ đuổi chỉ cứ muốn nâng niu trong lòng bàn tay mà yêu thương.
Hoa Y nhấc ngón tay, gọi hắn lại đây, Cẩm Thanh ngơ ngác bước lại gần theo ý cô, nhưng vẫn cách cô một khoảng, hắn là sợ cô bị hàn khí của hắn khiến cho cảm lạnh.
Hoa Y chậc lưỡi, kéo đôi tay hắn lại gần, vòng tay qua eo ôm hắn, đầu tìm một vị trí thoải mái dựa vào lồng ngực hắn.
Hai người cứ duy trì tư thế ôm nhau chẳng ai nói gì.
Thật lâu sau Hoa Y mới thở dài: "Anh biết không, ngay từ lúc ban đầu đây vốn là một trò chơi, mà người chơi game là em đây cũng không nên có gì vướng bận"
Cơ thể hắn run lên nhè nhẹ, có chút gắt gao, ôm cô, mặc dù hắn không hiểu hẳn nghĩa câu nói của cô nhưng hắn cảm nhận cô là muốn rời xa hắn.
Hoa Y vuốt vuốt sống lưng thanh mảnh của hắn, nói tiếp: "Nhưng mà từ bây giờ, có một người khiến em vướng bận, người đó là độc tôn duy nhất vướng bận của em, cho dù là tại thế giới này, hay những thế giới sau, cho nên anh là đặc biệt, anh hiểu chứ"
Cẩm Thanh nghe không quá hiểu lời cô nói, nhưng hắn vẫn cắt nghĩa được, ánh mắt hắn lóe sáng, chỉ cần hai từ "vướng bận" không biết vì sao lại khiến lòng hắn thực thoả mãn thực hạnh phúc, chỉ cần như vậy thôi đơn giản nhỏ bé như thế nhưng hắn cảm thấy đủ rồi hắn vẫn luôn biết mình sớm đã yêu cô đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến nỗi cho dù không thể tìm được sự tồn tại của cô tại thời không của hắn hắn lại vẫn cố chấp cuồng si.
Cho nên, đối với hắn, chỉ cần tìm được cô, ở bên cô, được cô chấp nhận, thế là quá đủ.