Hoa Y mở mắt liếc nhìn xe ô tô đằng sau, kéo lên nụ cười.
"Lái xe"
Hoa Y là nghĩ cứ để cho hắn tự do một chút, món quà chào đón hắn của cô sớm sẽ đến thôi.
Nam Kỷ cúi đầu xoay xoay cái điều khiển nhỏ trong tay, không biết nghĩ gì.
Ra khỏi đường cao tốc, số lượng xác sống tăng lên đáng kể, ngay khi rẽ vào thành phố chiếc xe luôn bám sát phía sau đột ngột phát nổ, lửa cháy bốc lên từ đầu xe, thu hút rất nhiều xác sống.
Thiệu Đình Hựu quay đầu kinh ngạc: "Phát nổ? Sao tự nhiên lại phát nổ?"
Người Quỳnh Dao run lên nhưng cũng chỉ như thế, không hề quay đầu lại.
Hoa Y nhìn qua, ánh mắt đặt lên Nam Kỷ, khoé miệng co giật, ban nãy ngay tại khúc ngoặt cô thấy hắn bấm cái điều khiển trên tay.
Hắn cảm nhận được ánh mắt cô quay đầu nhìn qua, thế mà khoé miệng lại kéo lên nụ cười, vô cùng quỷ dị rợn tóc gáy.
"Sáng nay hắn động tay với xe, bị tôi tìm ra"
Hàn Phi và Tào Lỗi dĩ nhiên biết kiệt tác của ai nên liền tập trung im lặng lái xe.
Thiệu Định Hựu nghi vấn: "Động tay với xe, đám người đằng sau? Còn bỉ ổi như vậy"
"Có lẽ chúng muốn cướp vật tư, nhưng lại bị cậu chủ phát hiện" Hàn Phi giải thích.
Hoa Y khẽ thở dài, vì sự việc phát sinh xem ra món quà cô để lại, Đằng Tấn không được bóc mở rồi.
————————————
Vài ngày di chuyển, xăng xe sớm đã cạn kiệt, lại trên đường cao tốc vắng vẻ, mọi người quyết định xuống xe đi bộ mong rằng may mắn gặp được chiếc xe dùng được trên đường.
Mặt trời thiêu đốt, do đi bộ càng trở nên mệt mỏi, thiếu nước.
Hoa Y cùng Nam Kỷ đi sau cùng, mồ hôi rịn ra trên trán.
Cô kéo áo phông hơi ẩm ướt, không chịu được nữa bèn buộc chéo 2 vạt áo khiến áo co lên cao, mát mẻ hơn một chút, may mà cô mặc quần sooc không cũng sớm nóng đến phát điên.
Hoa Y đánh mắt sang người bên cạnh, ngoại trừ một chút mồ hôi lấm tấm trên trán hắn gần như hoàn hảo, áo phông rộng thùng thình, quần đùi, trên người còn không ra mồ hôi.
Nam Kỷ nhận thấy đạo ánh mắt, cúi đầu, tầm mắt dừng tại phần bụng lộ ra trắng nõn của cô, hắn nhíu mày.
"Thả xuống"
"Nóng" Hoa Y quay qua khuôn mặt rất chi là vô tội.
Hắn quan sát xác thực cô rất nóng, tóc mai hơi bết lại, khuôn mặt đỏ hồng, nghĩ nghĩ một lúc liền kệ cô.
Thiệu Đình Hựu kêu lên: "Ôi nóng chết mất không biết phải đi đến bao giờ"
Hàn Phi quệt mồ hôi trên trán, đằng sau còn có ba lô dính vào lưng ẩm ướt: "Nóng thật, đáng nhẽ chúng ta nên bất chấp vào thành phố đổ xăng"
Tào Lỗi mộ mình mang 2 ba lô, mồ hôi thấm ướt áo.
Thiệu Đình Phong được Quỳnh Dao dắt đi, là phụ nữ và trẻ nhỏ, 2 người sắp cạn kiệt thể lực.
Thiệu Đình Hựu cuối cùng không chịu được nữa, cũng lo lắng cho em trai nên đề nghị: "Chúng ta vào làng tìm nơi dừng chân trước, cứ mất sức như thế này cũng không phải cách hay"
Hàn Phi suy nghĩ một chút đồng ý.
Đi không được bao lâu liền xuất hiện một nhà máy bỏ hoang, bên ngoài còn có hàng rào sắt bảo vệ, cũng không thấy xác sống xuất hiện xung quanh.
"Chọn nơi này đi" Thiệu Đình Hựu nhìn sắc trời đã tối.
"Có người" Hoa Y cùng Nam Kỷ đồng thanh.
Cô quay qua nhìn hắn, bắt gặp ánh mắt hắn nhìn xuống.
Hàn Phi nhíu mày: "Bây giờ đi tiếp sẽ rất nguy hiểm"
"Vào đi" Hoa Y nhún vai quyết định luôn.
Bên trong không rộng lắm, thực sự có một nhóm người, 8 người, 2 phụ nữ còn lại là đàn ông.
Hàn Phi bước qua nói chuyện với tên cầm đầu, hắn rất hào sảng phóng khoáng.
Vương Đại: "Được, càng nhiều người càng sôi nổi, mọi người cứ ở lại đây đi"
Cảm giác được tầm mắt sắc lạnh, Hoa Y quay người, tại bàn ăn một cô gái khuôn mặt bầu bĩnh, cô thu lại tầm mắt, đi về phía bàn ăn đối diện ngồi xuống.
Quỳnh Dao lấy bánh quy đưa qua cho cô, cô chuyển qua cho Nam Kỷ ngồi bên cạnh, còn rất tri kỷ bóc sẵn cho hắn.
Nam Kỷ nhận lấy bánh trong tay cô, không nói gì.
————————————
Ban đêm, cánh cửa phòng mở ra, bóng đen từ từ tiến tới phía giường, một dao đâm mạnh xuống lại không đâm trúng thứ gì.
Hoa Y từ sau cánh cửa nghiêng người nhìn một màn này, Nam Kỷ bị cô kéo vào áp trên tường vài phút trước, ngón tay cô lành lạnh để trên môi hắn, hương thơm man mát.
Bóng đen lật ra tấm chăn thấy không có người liền vội vã rút lui.
Hoa Y quay đầu nở nụ cười chóp mũi chạm vào chóp mũi hắn.
"Có vẻ như mấy người bạn kia của chúng ta xong rồi"
Nói xong lời này cô thấy đôi mắt hắn không mấy dao động, bình tĩnh như nghe chuyện không liên quan đến mình.
Đủ máu lạnh nha...
Hoa Y nụ cười càng sâu buông ngón tay, cúi đầu hôn lên môi hắn, nhẹ mút mát nhấm nháp tư vị quen thuộc.
Chợt eo bị siết chặt, người kéo gần lại sít sao dán lên người hắn, cằm bị ngón tay tinh xảo nắm lại kéo lên, hắn càng thu hẹp khoảng cách lưỡi tiến vào công thành đoạt đất, dây dưa không ngừng.
Cho đến khi hơi thở cả hai hỗn loạn, hắn mới buông cô ra cúi đầu chôn tại hõm cổ cô.
Hoa Y bật cười, tay đưa lên đan vào tóc hắn cảm nhận từng sợi tóc xoăn nhẹ mềm mại.
"Thế giới của tôi vốn rất nhỏ, hiện tại chỉ quan tâm em"
Hơi nóng phả trên cổ khiến cô ngứa ngáy, nhịn lại xao động trong lòng, cô đẩy đầu hắn ra.
"Vẫn là phải đi thôi, còn có đầu bếp của em nữa"