[Hoa Cơ]: "Ừm?"
[Trần Nghiên]: "Chị, có...một người đang theo đuổi em, anh ấy cũng là nam nhưng em có cảm giác đặc biệt với anh ấy bây giờ em rất...rối loạn"
[Hoa Cơ]: "Nghe theo con tim"
Hoa Y nhắn xong liền cất điện thoại, đi tắm qua rồi lại cắm đầu vào bản thảo.
Tin nhắn điện thoại kêu lên.
—-Có đạo diễn muốn chuyển thể tác phẩm của em thành phim, đọc được tin nhắn liên hệ sớm nhất với chị.
Hoa Y trả lời rồi leo lên giường nhập mộng.
————————————
Mấy ngày nay Vô Phương rất bận nên không có thời gian chú ý đến cô, Hoa Y nhàm chán sinh nông nổi liền mở cửa hàng làm ăn.
Về việc làm ăn gì...Hoa Y cảm thấy nấu ăn là việc duy nhất cô chưa hoàn thành tại thế giới thực, nghĩ là làm cô liền mở quán ăn.
Nhưng mà không có so sánh liền không có đau thương.
Hoa Y nằm bò ra bàn nhìn bát mì mua từ tiệm nổi tiếng và bát mì cô vừa làm, sợi mì trong bát cô hoà cùng với nước dùng biến mất chẳng thấy đâu, nước dùng nấu đôi khi lại quá mặn, lúc quá nhạt, căn bản không điều chỉnh được.
Hầu Ca bước vào liền nhìn thấy màn này, hắn bước qua nhìn hai bát mì trước mặt gần như đã đoán ra, ôm bụng cười sặc sụa, Đông phương đi vào sau phải đỡ hắn.
Hoa Y ngẩng đầu đôi đũa trong tay phi đến, chuẩn xác sượt qua mặt hắn cắt đứt sợi tóc mai phiêu trần thoát tục của hắn.
Nhóm người định thân tại cửa, Vô Phương vừa bước vào dĩ nhiên cũng nhìn thấy màn này, liếc liếc Hầu Ca bước về phía cô.
"Đưa em đi đánh phó bản?"
Hầu Ca sắc mặt đau đớn hận cô muốn chết hắn ngồi xụp xuống nhặt lên sợi tóc mai dài phiêu du xuất trần, nước mắt cũng sắp chảy ra đến nơi.
Hắn đứng lên chỉ về phía cô: "Bắt đền, bắt đền đấy, tóc mai của ta Vô Phương chuyện này cậu nhất quyết không thể bỏ qua"
Hắn vừa khóc vừa nháo kéo tay Vô Phương, nước mũi cũng sắp chảy ra đến nơi.
Hoa Y còn ngại nhìn bản mặt ngốc hề của hắn kéo tay Vô Phương: "Đi đánh phó bản, hiếm khi anh đến rủ em"
Nhóm Đông phương cũng nhìn hắn lắc đầu, Bắc phương cho hắn ánh mắt thương hại rồi đều rời đi theo chân cô.
Hầu Ca uất ức muốn chết, hắn thực sự rất giận trực tiếp đăng xuất đi tìm anh em giải sầu, nhan sắc này của hắn, tuyệt không thể nhượng bộ.
Cả nhóm 4 người truyền tống vào Mai Cốt Động.
Hoa Y vẫn như cũ theo sau vẩy nước, hiện tại hữu ích hơn tý, cô có khả năng triệu hồi rồi, chỉ là...con vật phía trước hơi bé.
Một con sói được cô triệu hồi ra đang gầm gừ xông vào gặm đống xương trước mặt.
Cả nhóm đồng dạng quay lại nhìn cô, Hoa Y nở nụ cười không thẹn với lòng.
"Lần đầu xem như thành công đi"
Triệu hồi sơ cấp là triệu hồi ngẫu nhiên, dựa theo cấp độ cũng như lực sát thương của chủ nhân mà triệu hồi lên thú đúng với thực lực, ờm cho nên hiện tại thực lực của cô là phế vật nha.
Hoa Y đạm nhiên bình thản bước về phía trước, càng đi sâu vào Mai Cốt Động mọi người đều cảm thấy không đúng.
Bắc phương tự bại: "Anh Vô Phương lần trước chúng ta đi không dài như thế!"
Đông phương thất bại: "Cũng không nhiều quái như vậy"
Vô Phương đảo mắt quan sát chợt mặt đất rung động, đá từ trên cao rơi xuống, Hoa Y chạy qua kéo hắn về nơi an toàn.
Bụi tản đi, bức tường đá ngăn cách giữa cô và Đông phương, Bắc phương.
Vô Phương: "Hai người không sao chứ?"
Bắc phương tự bại: "Tụi em không sao, hai người ổn chứ?"
Vô Phương: "Chúng tôi ổn, đằng trước hai người có phải có một lối đi?"
Đông phương thất bại: "Đúng vậy"
Vô phương: "Tạm thời chia ra tiến về phía trước có lẽ là chúng ta rơi vào cốt truyện ẩn giấu rồi"
Đông phương thất bại: "Được, hai người cẩn thận"
Nói xong anh quay người nắm tay cô bước về phía trước, Hoa Y cúi đầu nhìn đôi tay giao nhau, khoé miệng hơi cong lên.
Hắn nắm tay cô vững vàng bước đi.
Ruỳnh
Hoa Y phản ứng nhanh, ôm hắn lăn một vòng, cô híp mắt nhìn về phía thứ vừa xuất hiện.
Vô Phương đứng dậy, đỡ cô đứng lên quan sát từ trên xuống dưới lấy ra bình thuốc đưa lên miệng cô, Hoa Y thuận thế uống vào.
Thứ vừa xuất hiện là một bộ xương cốt, nó dần dần được đắp lên bởi những mảnh xương dưới đất tạo nên nhận dạng hoàn chỉnh cao hơn 6m nó rống to, roi xương trên tay quất lại đây.
Vô Phương ôm cô né tránh, rút ra thánh kiếm đỡ lấy đợt tấn công của nó.
Hoa Y lùi lại nơi an toàn sử dụng kĩ năng hồi máu trên người hắn.
Rất nhanh liền hạ gục nó nhưng Hoa Y chợt thấy mắt tối đen, ngất đi.