Tu Kiệt phát hiện ra cô trước, nhanh chóng lấy ghế, vẫy tay gọi cô: "Hoa Y mau xuống ăn sáng, thấy cậu ngủ say quá nên mình không gọi"
Hoa Y bước xuống, chỗ cô ngồi ngay cạnh Tu Kiệt, mà bên phải là Việt Bân, tay Hạ Uyển Đồng cầm đũa hơi chững lại một chút.
Hoa Y thu lại ánh mắt nhìn nữ chủ, chuyển qua thức ăn trên bàn, cô hơi dừng lại, tay đồng thời buông đũa.
Việt Bân chú ý đến hành động của cô, có chút thắc mắc: "Lại không muốn ăn sao? Tối hôm qua em cũng đâu có ăn gì?"
Như Giao tầm mắt nhìn đến Hoa Y, cô làm như không chú ý, giải thích đơn giản: "Tối qua tôi ăn nhiều bánh ngọt, sáng nay vẫn còn ngấy"
Sở thích ăn đồ ngọt là của nguyên chủ, rất nổi tiếng, đến ai cũng biết hoa khôi Doãn Hoa Y là một kẻ cuồng đồ ngọt, cũng liền rất nhiều nam sinh đánh chủ ý lên vị giác để làm quen với cô.
"Nhưng vẫn phải ăn chút gì đó chứ, lát chúng ta còn đi chơi, mình sợ cậu sẽ đói", Tu Kiệt ánh mắt lo lắng nhìn cô khuyên giải.
Hoa Y mỉm cười với hắn: "Không sao, lúc nào trong cặp mình cũng có đồ ngọt, mọi người cứ ăn đi, mình ra ngoài tham quan trước", nói đoạn liền đeo lên ba lô hướng cửa đi đến.
Tu Kiệt gãi gãi đầu ngẩn ngơ, tổng thể hắn cảm thấy cô có chút gì đó khang khác, nhưng lại cũng không rõ điểm khác biệt ở đâu.
Khi Hoa Y bước ra ngoài, khung cảnh có hơi khiến cô ngạc nhiên, khác hẳn với ngày hôm qua, dân làng sáng sớm sinh hoạt tấp nập, người đi trồng, người hái quả, cuộc sống sinh hoạt phong phú như bao thôn làng khác...
Hoa Y đi dạo quanh một lúc, từ cây cối tốt xanh, cho đến con người, cả không khí cũng khác biệt không còn sương mù dày đặc, lạnh lẽo, tất cả đều giống như ngày hôm qua đều là ảo giác của cô, căn bản đây chỉ là một xóm làng đơn sơ bình thường.
Hoa Y dạo bước trở lại thì mọi người cũng ăn xong bữa sáng, Tu Kiệt lên ý kiến muốn đi thăm thú khu rừng ngoài làng, cả bọn đều đồng ý.
Thứ mà đám học sinh thành phố thích nhất chính là những câu chuyện thần bí, ma quái, cho nên đã có cái gan dã ngoại vùng hẻo lánh, thì tất nhiên phải đi đôi với đặc sản khám phá khu rừng hoang rồi.
Hoa Y bước chân chậm rãi ở đẳng sau, vừa đi vừa ngắm nghía, đây chính là khu rừng nguyên chủ bị trượt chân, đồng thời tìm ra được lăng mộ cổ, xem nào, theo trí nhớ của nguyên chủ, nơi đó hẳn gần đây thôi.
Hoa Y chớp mắt rẽ vào lối đi theo trí nhớ, xác thực cô đã tìm thấy nơi nguyên chủ bị ngã xuống, nhưng lại không hề giống với những gì nguyên chủ tỉnh dậy nhìn thấy, quang cảnh không đúng, hay chiều không gian không đúng?
Hoa Y đặt tay lên cằm, có điều suy tư, chợt vai bị chạm vào, cô giật mình quay lại, là Việt Bân, không biết từ lúc nào hắn đã đến bên này, đôi mắt có ý cười nhìn cô.
"Làm em giật mình sao?"
Hoa Y không nói gì, ánh mắt vẫn chưa hề di chuyển khỏi mặt đất dưới chân, đôi mắt hơi tối lại, lúc nãy...không phải Việt Bân làm cô giật mình, là thứ khác...
Thấy cô tập trung nhìn một điểm xuất thần, hắn giơ tay quơ quơ mắt cô: "Sao thế? Mặt đất có gì kì lạ à?"
Cô liếc hắn, bước chân trực tiếp lướt qua: "Không có gì"
Cả bọn đi chơi một ngày, sáng sớm qua cánh rừng đầu làng, trưa nghỉ ngơi ăn chút đồ ăn, chiều lại qua suối chụp ảnh, ngắm cảnh, hôm nay coi như mọi người đều được một phen thư giãn, trải nghiệm cảm giác của mùa hè.
Cho đến tối, Hoa Y nhìn một bàn thức ăn linh đình trước mặt, chẹp miệng khá là ngán ngẩm, qua loa rằng mình không có khẩu vị sau bước về phòng.
Như Giao trước sau nhìn theo bóng lưng cô, ánh mắt thâm thuý, cho đến khi thân ảnh cô biến mất trên cầu thang mới rời đi.
———————————
Tích tắc tích tắc
Hoa Y nhìn lên trần nhà, thở dài chán nản, cô rời đi tầm mắt nhìn qua khe cửa vẫn là bóng đen đó, lần này nó đứng trước cửa phòng cô, không hề di chuyển.
Hoa Y dùng toàn thân để kháng cự, chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, nhưng mà thứ kia đúng là rắc rối, vẫn nên xử lý.
Cùng lúc cắt đứt đấu tranh trong đầu cô, tay nắm cửa nhẹ xoay chuyển động, Hoa Y nhắm mắt lại im lặng cùng hơi thở đều đều, trong tay là một con dao, con dao này là cô lấy ở cửa hàng của 6996, tên gọi là: Phóng lợn mã tấu hỗn chiến cứu anh em!!!
......
.........
Đừng thắc mắc, chính cô cũng thật sự thấy xấu hổ sau khi phun ra tên nó...
Ừm thì công nhận là cái tên...mà chính không phải cái tên, vấn đề là nó vẫn là một con dao, không phải kiếm, không phải đao, không phải bất cứ thứ gì to lớn mạnh mẽ, nhìn vào có lòng tin vững chắc, mà là một con dao bé tý, cán ngắn tũn, chẳng khác méo gì con dao gọt hoa quả cô thường dùng.
Và tất nhiên cô cũng đã từng có thắc mắc như thế, cho đến khi cái thứ kiệt sỉ vắt cổ chày kia nó dùng cái giọng khinh bỉ, khoé miệng nhếch lên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống cô.
[Cái này là do kí chủ cấp độ quá phèn, tân binh lv1 cho nên hệ thống thương thành là dạng dùng cho người tập sự]
Nói đoạn dừng nó còn đổi giọng cười trên nỗi đau của người khác, nghe rất chi là khả ố.
[Giá trị con người dư lào thì thương thành cũng dư thế thôi]
Nghe rất chi là dồi dào lòng can đảm, song nó nói xong lời kia liền trực tiếp offline thể hiện sự anh dũng quả cảm của nó.
Hoa Y híp mắt cười, khoé mắt cũng cong cong, hai hàm răng hơi nghiến lại phát ra tiếng ken két thanh thuý.
Cái hệ thống này, rõ ràng là luôn có tình trạng ngứa đòn, chỉ cần nó không ăn đòn vài ba bữa, là liền trở nên thèm thuồng mà.
Nhắc đến câu chuyện con dao, Hoa Y cơn tức lại bốc lên, khoé mắt đuôi mắt đều ngậm ý cười, không khí ẩn ẩn hơi lạnh.
Mặc dù sớm đã trong tư thế sẵn sàng, nhưng phụ lại sự kì vọng của cô, cánh cửa chỉ xoay một chút, không mở ra, tay nắm cửa trở lại vị trí cũ, bóng đen lướt qua phòng cô...
- --------------
Sáng hôm sau, dư âm còn lại chính là giấc ngủ chẳng được trọn vẹn, cô xuất hiện với quầng mắt thâm đen, hôm qua ngủ thật sự không ngon nổi, cứ phải canh chừng bóng đen đó quay lại thành ra cái bộ dạng như thế này đây.
Cả người lờ đờ bước trên hành lang, chợt bước chân đột ngột sững lại, cô quay đầu nhìn cánh cửa bên cạnh, này là phòng của ai nhỉ? Mùi máu nhẹ thoang thoảng còn có mùi...tử thi? .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Hoa Y vặn xoay tay nắm cửa, cửa phòng bị đẩy ra, mày cô nhíu chặt, đập vào mắt là một cái xác nằm trên mặt đất, quắt queo, làn da nhăn nheo, khô cằn... giống như bị...hút khô, khuôn mặt sớm đã không thể nhận dạng, nhưng quần áo trên người kia...Tu Kiệt?
Đằng sau truyền đến tiếng thét chói tai, Hoa Y quay lại, không biết từ lúc nào Hạ Uyển Đồng đã đứng sau cô, nhìn thấy tình trạng của Tu Kiệt cô ta run rẩy, ngồi bệt xuống mặt đất, khuôn mặt tái xanh tràn ngập sợ hãi.
Việt Bân nghe được tiếng thét, từ dưới tầng chạy lên, nhìn thấy tràng cảnh kinh khủng trước mắt, khuôn mặt cũng trắng toát, tay hắn hơi run run...