Mặc dù biết là hắn có nỗi khổ riêng nhưng mà để nói cô không giận thì là giả dối.
Hoa Y thở dài, buông ra tay nắm cửa, xoay người, tạm thời cô cần thiết phải ổn định cảm xúc lại đã.
Nằm trên sân thượng, Hoa Y chìm trong dòng suy nghĩ, chợt, một ngọn lửa cao ngút bốc lên.
Hoa Y ngồi dậy đánh giá vị trí đám cháy, thế mà...lại đến từ chỗ của hắn?
Hoa Y vội vã từ sân thượng nhảy xuống, vừa đến cửa nhà liền sững sờ, ngôi nhà bị một ngọn lửa bao trọn, thiêu rụi, cô nhìn quanh cố gắng tìm kiếm thân ảnh hắn, lòng loạn vô cùng.
Chẳng lẽ hắn đây là định tuẫn tiết, không phải chứ cô chỉ chạm chạm có chút xíu giận gì thì nói chứ hoả thiêu như thế này cô biết phải làm sao.
Hoa Y đang rối tinh rối mù chợt một hình dáng mơ hồ bước ra.
Úc Duy chạm ánh mắt với cô, không nói một lời liền bước tới, ôm cô vào lòng, khít khao ôm, siết chặt thật chặt.
Hoa Y bị bất ngờ liền sững sờ, eo bị siết đến đau mà cô vẫn nhịn lại bởi vì cô cảm nhận được cảm xúc xao động mạnh nơi hắn.
Thật lâu sau hắn cảm nhận sức nóng của ngọn lửa, sợ cháy đến cô mới bao bọc cô bởi lớp băng mỏng, nắm tay cô bước ra ngoài.
Đến một nơi an toàn mới dừng lại, đôi mắt trong vắt tựa như thủy tinh, nhìn thẳng cô, khiến cô mạc danh có chút áp lực.
Hoa Y liếc mắt lảng tránh hắn, cười cười đánh trống lảng: "Sao nhà lại ra nông nỗi kia?"
Thực sự lo thì vẫn lo nhưng lòng vẫn như có một gợn sóng làm sao cũng không bình lặng được, bị nói như thế hỏi xem có ai không để bụng.
Cho nên Hoa Y cố gắng nhất có thể không chạm đến vấn đề nhạy cảm, làm như chuyện kia cái gì cũng chưa xảy ra.
Úc Duy không trả lời câu hỏi của cô, hắn chậm rãi khép lại đôi mắt, cúi xuống môi ngậm lấy môi cô bắt đầu trằn trọc dây dưa.
Nụ hôn của hắn vẫn như vậy, lúc cắn lúc gặm bất quy tắc, trắc trở run rẩy, giống như lo sợ.
Hoa Y để mặc cho hắn hôn, cũng không đẩy ra, nhưng đôi mắt lại bất giác lạnh hơn.
Úc Duy cảm thấy đã đủ mới rời môi cô, khuôn mặt lo lắng giải thích: "Xin lỗi...tối đó...ý tôi không phải như vậy..."
Hoa Y thấy hắn cúi đầu, ánh mắt thành khẩn, sau gấp rút, ôm chặt cô giống như không biết làm sao chôn đầu tại hõm cổ cô.
Hắn nói: "Là do tôi..., là tôi không xứng đáng được chạm vào em, mỗi khi chạm vào em tôi đều cảm thấy giống như mình vấy bẩn em, tôi yêu em, rất yêu cho nên xin đừng rời bỏ tôi..."
Hoa Y thở dài, cô là nghĩ rốt cuộc hắn đã phải trải qua những gì, mới cấu tạo nên được mặt tính cách tự ti cùng phong bế mình như vậy.
Khúc mắc trong lòng được giải quyết, cô chẳng có lý do gì giận dỗi nữa, cô đưa tay ôm chặt hắn, nhẹ xoa xoa mái tóc mềm mượt của hắn
"Ừ em biết, em sẽ luôn ở bên anh, đừng sợ!"
—————————
Trịnh Du Nhiên cùng với hậu cung của cô ta ngày ngày đều chịu cảnh truy đuổi sát sao, cô ta bị toàn nhân loại vứt bỏ cũng đồng thời trở thành miếng mồi ngon mà xác sống nhắm đến.
Không một căn cứ nào mở cửa cho nhóm của cô ta, hơn nữa với sức mạnh của Hoa Y, cũng đủ khiến cô ta có một cuộc sống lang bạt mệt mỏi, luôn luôn cận kề với tử vong, cuộc sống ngày ngày trốn chạy chẳng mấy vui vẻ.
Ngẫu nhiên một hôm, Hoa Y được 6996 thông báo nhiệm vụ đã hoàn thành, dặn cô hãy chuẩn bị sau 3 ngày truyền tống về không gian.
Mặc dù cô đã có sự chuẩn bị nhưng việc nói với hắn vẫn khiến tình cảnh trở nên khó xử.
Hoa Y từ phòng tắm bước ra, vén lên chăn mỏng, vươn tay ra vòng qua ôm hắn.
Thấy hắn định quay lại ôm cô, Hoa Y dụi đầu vào lưng hắn, lắc đầu.
Cô vẫn cứ ôm hắn như thế, thật lâu, khi nói ra lời từ biệt, cô không muốn nhìn thấy đôi mắt hắn, không là sợ nhìn thấy đôi mắt hắn.
"Úc...Duy, em phải rời đi rồi, mặc dù là đi nhưng không phải bỏ rơi anh, chúng ta vẫn sẽ gặp lại, em hứa!"
Cảm nhận thấy thân mình hắn cứng lại, hô hấp dường như thật mỏng, thật nhẹ, cho đến khi cô gần như không cảm nhận thấy được, hắn lại khàn khàn nói.
"Ừ tôi hiểu"
Hoa Y đau lòng, mỗi khi hắn hiểu chuyện đến lạ lại khiến trái tim cô thắt lại, quả nhiên Bạch Ly ở thế giới này luôn thiếu cảm giác an toàn.
Hắn dường như là phần tính cách ưu thương nhất mà cô nhìn thấy.
Haizzz, thở dài não lòng, lại chỉ có thể ôm hắn thật chặt, cô vẫn cứ ôm hắn ngủ qua một đêm, cả đêm đó, Úc Duy chưa từng xoay lại nhìn cô.
Sáng hôm sau, khi Úc Duy tỉnh lại, hơi ấm bên cạnh...đã tan từ lâu, người gần bên...cũng đã rời đi...
Hắn không ngờ rằng, phản ứng của chính mình lại bình lặng đến thế, không có đau đớn, không có thương tổn, cũng không có hụt hẫng, tất cả cảm nhận của hắn lúc này là trống rỗng.
Hắn không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không có phản ứng gì khác lạ, chỉ đơn giản là...trống rỗng.
Giống như một con người mất đi sức sống, chỉ còn đọng lại một thân xác vô hồn...
Úc Duy thật bình tĩnh đứng lên, hắn lấy ra can xăng cùng bật rửa đã được chuẩn bị từ trước đó.
Hắn quay đầu hướng ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng ấm áp của mặt trời bắt đầu chiếu rọi, cũng là lúc hắn nở nụ cười, là nụ cười thanh khiết như một sự giải thoát thanh thản.
—————————
Mạt thế ập đến, kéo theo tai ương, không chỉ là sự chuyển hóa của con người, còn kéo theo cả thời tiết khắc nghiệt, dường như thế giới này cần có một sự thanh tẩy.
Một sự gột rửa sạch sẽ, xóa đi vết tích của con người, tạo ra nhân loại mới, tiên tiến, mạnh mẽ, tốt đẹp hơn, những nhơ nhuốc của xã hội, của hiện thực đều bị xóa mờ bởi mạt thế.
Đồng thời trong cái nắng chói chang của ánh mặt trời, một ngọn lửa bùng cháy đỏ rực một vùng đất.
Nghe nói rằng cách để thanh tẩy những sự xấu xa, bẩn thỉu trong góc tối của con người, chính là thiêu rụi.
Một ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ, đốt cháy tất cả, khi đắm mình trong ánh lửa đỏ rực ấy, không phải cảm giác đau đớn và bỏng rát, mà là sự ấm áp, hài hòa, đó chính là ánh sáng của sự cứu rỗi...