Quốc vương ngồi trên đại điện, khuôn mặt sầm lại, nhìn về phía từng người phía dưới, Hầu tước Harriet, phu nhân Windsor, và một vài khách nhân trong bữa tiệc, tầm mắt chuyển về phía bên cạnh, nhìn nàng vẫn vẹn toàn, không có bị làm sao.
Khuôn mặt giận dữ, giọng nói uy phong: "Rốt cuộc một bữa tiệc, lại gây ra án mạng, ly rượu độc đó ngươi giả thích sao về việc này Harriet"
Hoa Y lẳng lặng đứng một bên phán đoán tình hình, một bữa tiệc lại xảy ra án mạng, người chết còn là Bá tước, việc này thật sự không hề đơn giản, nhưng cách thức gây án lại hơi đơn giản, hạ độc vào rượu, mặc dù đơn giản nhưng phạm vi hung thủ rất rộng, ai từng tiếp xúc với Bá tước, với ly và nước rượu đều có thể là hung thủ.
Nàng liếc về phía Harriet, thấy hắn vẫn bình tĩnh mà đối đáp: "Đức vua, mặc dù thần là người phụ trách bữa tiệc, rượu cũng là của thần, nhưng khó có thể loại trừ, có người động tay động chân vu oan cho thần"
Quốc vương mặt không đổi sắc: "Vậy ngươi nghĩ rằng có người vu oan cho ngươi? Mà không phải do chính ngươi vốn có xích mích với Bá tước, liền nhân cơ hội diệt trừ hắn? Harriet ngươi cho rằng mình oan uổng lắm sao"
Harriet không nói chuyện, khuôn mặt vẫn yên lặng, bình tĩnh.
Hoa Y cảm nhận có điều gì đó không đúng ở Quốc vương, dường như ông đang muốn xác định tội danh của Harriet.
Đại điện im lặng, không một ai lên tiếng thay cho Hầu tước, hắn luôn là cái gai trong mắt của rất nhiều người, cơ hội diệt trừ hắn, mấy ai lại ngu ngốc bỏ qua.
Thật lâu sau mới nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên: "Phụ hoàng, con có thể nói vài lời không?"
Quốc vương nhìn nàng, mày nhíu lại, sau thả lỏng, gật đầu, ý chấp thuận.
Hoa Y làm như không thấy sắc mặt của ông: "Đầu tiên, trong lúc xảy ra án mạng, ta có thể làm chứng Hầu tước Harriet không có mặt tại hiện trường, thứ hai, Bá tước là người cảnh giác rất cao, và ly rượu lúc ban đầu Hầu tước đưa cho ngài ấy, đã bị chính ngài ấy tráo đổi..."
Quốc vương nheo lại đôi mắt: "Cecilia làm sao con chắc chắn?"
Nàng khuôn mặt có chút không được tự nhiên: "Con nhìn thấy Bá tước đổi ly rượu còn Hầu tước Harriet lúc đó ở cùng...con"
Lời đã nói ra, Quốc vương ánh mắt sắc lạnh, quét về phía Harriet, giọng nói nghiêm khắc khẳng định: "Kể cả những điều con nói là đúng, nhưng cũng không thể loại bỏ trường hợp, hắn sai người, bỏ độc vào rượu"
Nàng lắc đầu không cho là đúng, đôi mắt tinh tường, nhìn thẳng vào sự việc: "Phụ hoàng, khả năng này rất khó xảy ra, hơn nữa việc giết một Bá tước trong trang viên của mình là hành động vô cùng ngu ngốc, cho nên Hầu tước Harriet sẽ không đến mức không hiểu điều này"
Nàng nói tiếp: "Độc chắc chắn có người bỏ vào, nhưng Bá tước là chết bởi chính người tiếp xúc gần với ông ấy, hơn nữa hẳn còn có tư thù riêng"
Quốc vương cúi đầu khuôn mặt suy nghĩ, đăm chiêu.
Nàng biết ông còn đang do dự, nhưng chuyện đã đến bước đường này, nàng vẫn là nhất quyết phải bênh cái tên đang đứng xem kịch vui kia thôi: "Cho dù là người nào, con nghĩ rằng chuyện này còn rất nhiều ẩn tình, cần phải truy xét rõ ràng, một khung cảnh mà tất cả mọi việc đều chỉ chứng đến Hầu tước, hẳn còn rất nhiều điểm nghi vấn"
Quốc vương nhìn về phía nàng, lại không biết đang suy nghĩ gì: "Được chuyện này cần phải tra xét rõ ràng, tránh đưa ra quyết định oan uổng cho Hầu tước và những người liên quan"
Nàng gật đầu, đồng thời cáo lui, về phòng, làm lơ ánh mắt nóng rực của người đằng sau.
Harriet ánh mắt sâu thẳm nhìn bóng hình nàng, chỉ tập trung chăm chú nhìn nàng, hắn nghĩ, dường như hôm nay hắn đã được chiêm ngưỡng mặt khác của vị công chúa mà hắn chưa từng thực sự hiểu rõ, không như lời đồn, rốt cuộc nàng xinh đẹp, cao quý như thiên nga được nuôi dưỡng trong lồng kính, nhưng đồng thời mang một trái tim ngay thẳng, thuần khiết, rõ ràng nàng rất ghét hắn, nhưng lại đứng ra bênh vực hắn.
Harriet khoé miệng kéo lên nụ cười đầy ý vị.
- -------------(Giáo đường)
Karik bước vào thư viện liền nhìn thấy một thiếu nữ, nàng đang bận rộn tìm thứ gì đó.
Nàng lấy ra một quyển sách bên ngoài khá đặc biệt, toàn thân quyển sách màu đỏ.
Churc nhìn thấy nàng liền phấn khởi lao đến, Karik không kịp ngăn nó, nó lao qua xô đổ chiếc ghế dưới chân nàng.
Hắn nhanh chóng chạy về phía trước, cánh tay giang rộng, tiếp được nàng, thân mình mềm mại lao vào người hắn, theo quán tính, cả hai cùng ngã về phía sau, ngửi được hương thơm thanh mát mái tóc nàng, hắn thầm thở phào.
Nàng chống tay ngồi dậy, đập vào mắt là khuôn mặt tinh xảo của nàng, đôi mắt xanh bí ẩn, làn da trắng như ngọc, điểm xuyết trên đó là những áng mây hồng, đôi môi vì sợ hãi mà bị nàng cắn có chút ướt át, mái tóc xoã tung có hơi lộn xộn vương trên xương quai xanh tinh xảo, nàng xinh đẹp, thanh khiết như tinh linh, khiến tim hắn bất giác trật mất một nhịp, vòng tay theo quán tính siết chặt eo nàng.
Khuôn mặt nàng ngày càng đỏ giống như trái cà chua chín mọng, một tay nàng chống trên sàn, tay còn lại đặt lên ngực hắn, hai người gần kề dính sát.
Nàng khẽ ho một tiếng, khiến hắn bừng tỉnh lúc này mới buông nàng ra.
Nàng từ từ đứng lên, khuôn mặt vẫn còn chưa hết đỏ hướng hắn: "Karik cảm ơn vì đã đỡ ta, ta quá vụng về rồi, ngươi có bị thương ở đâu không?"
Karik nhìn má lúm đồng tiền của nàng, trái tim không những không bình ổn lại còn đập nhanh hơn trước, hắn né tránh ánh mắt của nàng, nhìn xuống Churc.
"Khiến người bị kinh hãi rồi, ta sẽ dạy dỗ lại nó", nói xong liền làm phép khiến Churc hóa thành một cục bông tý hon.
Nàng nhìn tình cảnh túng quẫn của Churc mà vừa buồn cười vừa thương, giờ nó chỉ còn một cục bông nhỏ xíu, nàng nâng lên cục bông dưới chân, hướng Karik có ý cầu tình.
"Ta không sao đâu, nhưng mà hình như Churc không được thoải mái trong hình dạng này lắm, hay tha cho nó nhé?"
Karik liếc cũng không liếc cục bông kia, đi về phía bàn ngồi xuống.
Nàng nhìn biểu hiện của hắn, biết chắc cầu tình không thành rồi, đành phải hướng cục bông xin lỗi.
Chợt nhớ ra việc nàng đến đây hôm nay, nàng hưng phấn nói: "Karik, hình nhân nhỏ hôm trước ngươi đưa cho ta, cậu bạn đó thật sự có ích, cũng giúp ta tránh được tên chuột Harriet, cảm ơn ngươi nhiều, hôm nay ta đến để trả lại cậu ấy cho ngươi"
Karik nhìn hình nhân giấy trên bàn, ánh mắt không chút để ý nói: "Người cứ giữ nó đi, nó thỉnh thoảng sẽ bảo vệ người, để ta thêm chút phép thuật duy trì cho nó, nếu không có chuyện thì nó cũng sẽ làm bạn với người"
Nàng thực sự thích hình nhân nhỏ cho nên rất nhanh nhận lấy, cảm ơn hắn, sau người cứ không được tự nhiên, bất giác còn miết nhẹ móng tay.
Karik đặt chén trà xuống, tầm mắt dừng tại đôi tay nàng, khớp xương rõ ràng, tay trắng nõn, không một vết chai.
Nàng như quyết tâm ngẩng mặt lên, chạm vào ánh mắt của hắn, đôi mắt nàng vô cùng chân thành.
"Karik, chúng ta...là bạn phải không, vậy liệu khi không có người ngoài, chỉ đơn giản là hai chúng ta, giống như trong thư viện này, ngươi có thể gọi ta là Cecilia không? Ta không phải công chúa, ngươi cũng không phải Đại tu sĩ Đế quốc, đơn giản chỉ như những người bạn gọi tên nhau...có được không?"
Karik nhìn sâu vào trong ánh mắt nàng, thấy được sự đơn thuần cùng chân thành trong đó, như nàng nói viễn cảnh thật xinh đẹp, nơi đây chỉ đơn giản là dành cho hắn và nàng, dành cho Cecilia và Karik, chứ không phải công chúa và Đại tu sĩ, những gánh nặng về tước vị, quyền lực đều được gỡ xuống tại nơi đây, chỉ còn lại những điều giản đơn, dịu dàng nhất.
Karik nhẹ nở nụ cười, ngắm nhìn khuôn mặt nàng: "Được Cecilia"
Ánh mặt trời rọi xuống khung cảnh bên bàn trà, hai thân ảnh gần gũi, ấm áp, đôi mắt nhìn nhau đều là sự chân thành cùng tín nhiệm.