Dư Tuấn: "Vì có 2 nhiệm vụ cùng lúc cho nên chúng ta sẽ chia ra, nam đi tìm đồ ăn, nữ ngóm lửa được chứ"
Cả nhóm nhất trí với cách phân công của anh, bắt đầu chia ra làm việc.
Hoa Y cùng Lục Tịnh đi vào rừng kiếm củi.
Ngọc Thù sợ rắn nên không dám vào rừng, đi theo Triệu Tư Thuần đi nhặt đá để quây quanh đống lửa.
Hoa Y trở lại, đúng lúc Triệu Tư Thuần cũng gom đá trở về.
Cô không nói gì, xếp đá và củi.
Triệu Tư Thuần lục tìm trong ba lô lấy ra bật hộp diêm tính châm lửa.
Đạo diễn: "Ấy ấy Triệu lão sư, lửa nhân tạo không được tính đâu nhé, cô phải tự tạo ra lửa" nói xong ông đưa cho cô đá đánh lửa.
Triệu Tư Thuần đen mặt, cô nào biết sử dụng thứ này, hơn nữa cái chương trình này rõ ràng là thực tế về cặp đôi thế nào lại thành sinh tồn thử thách?
Nhưng vì đồ đã cầm trong tay Triệu Tư Thuần không muốn bị mất mặt, cô ngồi xuống bắt đầu thử sử dụng nó.
————————————
Lục Tịnh đang ngồi bên đống lửa ánh mắt sùng bái u mê, không ngừng thao thao bất tuyệt.
"Chị, có chuyện gì chị không biết làm không vậy? Đến đánh lửa mà cũng biết, chị, chị có ý định quay lại giới giải trí không"
"Không, tôi đã giải nghệ" Hoa Y không nhìn cô bé, thêm củi vào đống lửa.
Nghe thấy tiếng động từ xa, cô ngẩng đầu liền thấy thân ảnh của mấy người đàn ông.
"Về rồi"
"Ừ, cá của em"
Anh để trần nửa người, tóc ươn ướt hất ra sau, trên trán có vài sợi buông lơi trêu đùa, ngũ quan sắc lạnh đẹp trai, thân hình cực phẩm hoàn toàn hiển lộ trước máy quay.
Cô nhíu mày nhận lấy xâu cá trong tay anh lại liếc về mấy người đằng sau, người nào người nấy đều khuôn mặt căng thẳng, im lặng không nói gì.
Hoa Y nhìn nhìn anh, Bạch Ly cũng nhìn lại cô nở nụ cười.
Dư Tuấn rất nhanh lấy lại tinh thần, vì cảm thấy có lỗi khi không tìm được đồ ăn liền nhận trách nhiệm nướng thịt và cá.
Triệu Tư Thuần không nói gì, tự động mang cá đem đi rửa, làm sạch.
Lục Tịnh cùng Đặng Nguyên đi kiếm thêm củi.
Còn lại đều ở bên ở bên đống lửa chuẩn bị nấu bữa tối.
Hoa Y nhíu mày, kéo tay anh ra góc xa, camera đi theo bị cô ngăn lại.
"Anh ấy đi thay đồ, đừng đi theo"
Hoa Y từ trong ba lô trước ngực lấy ra áo phông mới sạch sẽ, áo cũ bị anh buộc thành túi dùng để đựng cá.
Cô nâng tay vuốt những sợi tóc buông xoã trước trán anh ra sau, kiễng chân mặc áo vào cho anh, lại liếc đến quần đùi bị ướt mày nhăn chặt.
"Lần sau dùng cách khác để chơi đùa, đừng có kéo mình vào trong đó"
"Ừm" anh duỗi tay nhẹ nhàng vuốt thẳng lông mày cô.
Khuôn mặt cô giãn ra, kéo tay anh bước về phía đống lửa ngồi xuống.
Cô ngồi xuống liền nhận thấy bầu không khí không đúng lắm, cảm giác như bị nén lại, im lặng.
Lương Vĩ Thành ánh mắt dừng lại ở đôi tay giao nhau của hai người, thật lâu sau giống như thở dài buông bỏ, cả người đều tự nhiên hơn.
Dư Tuấn cụp xuống đôi mắt chỉ nhìn ánh lửa trước mặt cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Không lâu lắm thì Triệu Tư Thuần trở về, bên cạnh còn có Ngọc Thù lúc nãy có chạy qua giúp.
2 người đi kiếm củi cũng đã trở lại, cả nhóm bắt tay vào xiên đồ lên nướng.
Không khí bất giác tươi vui, náo nhiệt lên không ít.
Lục Tịnh: "Bầu không khí tốt như vậy, hay là chúng ta chơi trò chơi đi, sự thật hay thách thức nhé?"
Ngọc Thù dường như cũng thích ý tưởng này cô sôi nổi hắn lên: "Ma sói cũng được, chúng ta có 8 người lận"
Cả nhóm nhất trí với ý kiến của hai người, chọn một bãi đất bằng phẳng dùng đồ vật chọn người bị chỉ điểm.
Vòng đầu quay trúng Lương Vĩ Thành, hắn chọn thách thức, Lục Tịnh liền cười gian xảo thách hắn bắt chước vũ công ba tư.
Cả bọn được tràng cười sảng khoái, Lương thị đế của chúng ta vẫn cao ngạo mặt không đổi sắc còn quay qua cười cười tự khen mình múa hay.
Lần hai quay vào Đặng Nguyên, hắn chọn sự thật, Lương Vĩ Thành hỏi.
"Người con gái đặc biệt quan trọng đối với cậu cô ấy như thế nào?"
Hắn hỏi xong cả nhóm đều im thin thít, ánh mắt toả sáng nhìn Đặng Nguyên, câu hỏi khá nhạy cảm cũng là đề tài hóng hớt của giới giải trí.
Đặng Nguyên cười, trái lại hẳn thực hào sảng nói: "Cô gái ấy vừa cá tính lại thu hút, có thực lực, có ánh hào quang vạn trượng, cô ấy chính là người tôi luôn ngưỡng vọng cùng yêu mến"
Lục Tịnh kêu lên: "Wow ngưỡng vọng ạ, vậy anh và chị ấy không bên nhau?"
"Không, khi đó tôi quá nhát gan, để rồi bỏ lỡ cô ấy" Đặng Nguyên cúi đầu như rơi vào trầm tư.
Lục Tịnh im lặng cũng không hỏi nữa hẳn là hơi buồn theo tâm trạng của Đặng Nguyên.
"Được rồi tiếp tục tôi" Lương Vĩ Thành lên tiếng.
Hết mấy lượt người đều chọn thách thức, không có mấy ai chọn sự thật suy cho cùng đều là người sống trên màn ảnh, sự thật của nghệ sĩ khó có thể lộ ra ánh sáng.
Lần này quay vào Hoa Y, cô chọn sự thật.
Triệu Tư Thuần suy nghĩ, ánh mắt nhìn thẳng cô: "Vì sao lại từ bỏ sự nghiệp khi đang ở trên đỉnh cao? Cô không cảm thấy uổng phí mọi cố gắng nỗ lực của mình?"
Hoa Y nở nụ cười nhìn cô ta, ánh mắt phân trần, rõ ràng bình thản.
"Đối với người khác đó là đỉnh cao, nhưng đối với tôi đó chỉ là những cột mốc tôi nhất định sẽ trải qua, cô gọi đó là đỉnh cao, nhưng tôi lại không nghĩ như thế, cho nên không có uổng phí hay không, chỉ có muốn hay không muốn"
Triệu Tư Thuần kinh ngạc nhìn cô gái đối diện, khuôn mặt cô tự tin, phách lối, giống như bậc vương giả đứng trên đỉnh vinh quang nhìn xuống.
Lời cô nói giống như lời tuyên thệ những khó khăn vất vả người khác đánh đổi để đạt được áp dụng với cô chỉ giống như một ý muốn.
Triệu Tư Thuần siết chặt tay, cuộc đời cô ta, luôn đi theo phía sau cô, coi cô là đối thủ nhưng cuối cùng đối thủ của chính mình còn không thèm ứng chiến.
Điều cô ta không phục nhất không chỉ là thực lực còn là công lược, một năm qua cho dù cô ta cố gắng thế nào, đối tượng công lược cũng không mảy may dao động, cho dù cô có sử dụng bug của hệ thống chỉ số thiện cảm của Dư Tuấn đối với cô cũng chỉ dừng ở 80% không thể nhích đầy.