Lục Nghị đánh thức mọi người, Hữu Bằng thu thập đồ vật chuẩn bị di chuyển.
Chợt La Vân như phát hiện gì đó hét lớn: "A Tiểu Liên cô ấy...cô ấy!!!"
Hữu Bằng vội vàng chạy qua, đỡ lên Tiểu Liên nằm trên nền đất, sắc mặt Tiểu Liên lúc này trắng xám, bọt mép sùi lên, ánh mắt trắng dã không có tiêu cự...
"Đây là đây là do vết thương hôm qua?" Tô Mặc ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Hữu Bằng.
Khuôn mặt hắn tái xám, mím chặt môi, hắn không xác định được rõ ràng vì sao Tiểu Liên lại chết nhưng hôm qua khi bị bầy sói tấn công Tiểu Liên xác thực bị thương.
Ánh mắt Hoa Y tập trung về phía vết cắn trên cổ chân Tiểu Liên, hôm qua nó trông rất đáng sợ nhưng bây giờ lại dần lành lại, gần như khó phát hiện ra.
Thu lại tầm mắt, cô bước ra ngoài, cái gì thì cái xem ra phải lấp đầy dạ dày vào buổi sáng mới được.
————————
"Sao cô còn có thể ăn được thế?" Lục Nghị ánh mắt gay gắt chất vấn nói.
Hoa Y ngẩng đầu, buông con chim vừa được nướng thơm phức trong tay, khuôn mặt không mấy cảm xúc nhìn hắn, lại liếc về phía Hữu Bằng thấy hắn nhìn về phía này không lên tiếng.
Hoa Y cảm thấy hành động thánh phụ này của Lục Nghị rất buồn cười, vậy ra cô phải nên đau khổ sao?
"Người bên phía anh, sao? còn bắt tôi phải khóc lóc theo?"
"Cô! Chí ít cũng phải có sự đồng cảm chứ chúng ta đều là người chơi mà?" Lục Nghị nghiêm túc nói ra lời chính nghĩa trong lòng.
Hoa Y buồn cười không ngăn được khoé miệng khẽ nhếch: "Nếu đã thích làm anh hùng đến vậy thì sao không nghĩ cách cứu những người còn lại đi, để đến được ngày hôm nay hẳn cũng là người sống sót, đều giống nhau đạp lên chính người chơi để tồn tại, bây giờ lại lôi sự chính nghĩa của mình ra không phải quá hài hước hay sao?"
Lục Nghị mím môi, bước lên thấy ánh mắt của người đối diện quá lạnh lẽo cũng quá bình thản chợt cứng nhắc không thể tiến lên được nữa.
Hữu Bằng thấy vậy liền đi đến túm lấy hắn ta lắc đầu.
Hoa Y nhìn hai người rời đi, chợt trước mặt loé lên một cái màn hình với dòng chữ [xin mời người chơi lựa chọn người bị đào thải, 20s đếm ngược bắt đầu]
Đồng thời trên màn hình hiện lên 10 cái tên tương ứng với 10 người chơi ở phó bản, cái tên Tiểu Liên đã bị gạch chéo màu đỏ.
Bỏ phiếu? Vì sao lại phải bỏ phiếu rốt cuộc phó bản này phải vượt qua như thế nào?
[Cảm ơn người chơi đã bỏ phiếu, phó bản không quy định số lượng người chơi sống sót, chúc các bạn sớm vượt qua]
Màn hình biến mất, Hoa Y liếc về phía nhóm Hữu Bằng bên đó cũng nhìn lại đây, có vẻ như không bất ngờ như cô, vậy là nhóm đầu tiên cũng có bảng bỏ phiếu như vậy.
Vì sao lại phải bỏ phiếu, người bị bỏ phiếu sẽ ra sao? Hẳn không phải thứ gì tốt đẹp, nhưng mãi mờ mịt như thế này cũng không phải cách hay...
"Sói!!! Chúng lại đến rồi!"
Đàn sói không biết từ đâu tràn ra, một con cao đến 2m, là biến dị, số lượng tập trung tại đây lên tới 6-7 con.
Hữu Bằng phản ứng nhanh, rút súng liên thanh bắn vào con sói gần nhất, mọi người liền kịp phản ứng lại, lấy ra vũ khí đối chiến.
Hoa Y sớm đã nhảy lên trên cành cây, từ trên cao quan sát tình hình phía dưới, chỉ có 2 con tập trung tấn công nhóm người, số còn lại đều hướng về phía cô.
Chúng đứng dưới gốc cây tru lên từng tiếng man dại, gầm gừ muốn xé xác con mồi, nhưng mà...trèo không nổi! Cây cô đang đứng cao 7m lận cô chính là đứng trên dùng ánh mắt khiêu khích nhìn xuống chúng nó.
6996 âm thầm bóp trán, lúc thì thông minh đến đáng sợ lúc lại như bệnh thần kinh.
"6996"
6996 giật thót trong lòng, bất giác tự thanh minh [Không phải...]
"Hửm không phải? Tôi còn chưa nói gì" Hoa Y nguy hiểm nheo mắt, cô dám cá trăm phần trăm là con hàng này đang chột dạ, mà điều gì khiến nó chột dạ chỉ có thể liên quan đến cô, chắc chắn là nó đang mải mê chửi cô liền buột miệng thốt ra, thật hảo nha.
6996 [...]
[Không không có gì là do cô bất ngờ gọi nên tôi mới vậy] 6996 bất giác vã mồ hôi hột.
"Hửm" Hoa Y híp mắt nghi ngờ nhìn cục trôi nổi trước mặt.
6996 [...]
"Anh nói xem 6996, người bị bỏ phiếu thì sẽ ra sao? Là chết hay còn có ý nghĩa gì khác?"
[Cái này kể cả tôi cũng không biết...thế giới này là ép buộc truyền tống, năng lượng của tôi vẫn chưa thể ổn định từ sau lần bị thiên đạo truy sát]
Hoa Y chậc lưỡi khinh bỉ: "có anh để làm gì"
6996 [...] Nó cũng uất ức quá nha, bị thiên đạo truy sát là do cô không nghe lời chứ bộ, người gánh lại là nó, bảo bảo uất lắm mà bảo bảo không nói T T
Hoa Y nhìn đàn sói không đạt được mục đích dần dần rút lui, nhóm người từ lâu cũng đã phá vòng vây rời khỏi.
Cô vừa leo xuống một vật thể to lớn liền lao tới, nó nhe hàm răng sắc nhọn ngoạm lấy.
Xoẹt tí tách... tí tách...
Thanh kiếm màu đỏ giống như pha lê đâm xuyên qua họng lên đến đỉnh đầu con sói, máu theo lưỡi kiếm chảy xuống nhuộm đỏ cánh tay.
Hoa Y nâng mắt quan sát xung quanh đều có những cặp mắt phát sáng trong đêm tối hướng về phía cô, độc một màu xanh lam hoang dại.