----
Lần nào cũng?!
Trong đầu Trình Ly lập tức hiện lên cảnh tượng phát sinh trong quán bar hôm ấy.
Vì mắng Hứa Ký Hành, cô quá mức kích động nên vừa nhấc chân đã đá văng giày cao gót của mình ra ngoài, bị Dung Kỳ chộp được.
Đã thế cô còn bất lịch sự đến nỗi xoay người chạy ngay.
Yên lặng một lúc.
Trình Ly ho nhẹ một tiếng, cười xấu hổ, làm bộ vỡ lẽ ra rồi nói: “Đừng nói cái người ở quán bar hôm ấy là cậu đó nha? Hèn gì tôi cứ bảo sao lại quen mắt đến vậy. Do ánh đèn của quán bar không được tốt nên tôi không thấy rõ.”
Đúng, đều do ánh đèn trong quán bar quá kém.
Dung Kỳ cắm hai tay vào túi quần, người tùy ý thả lỏng hiện lên vẻ lười nhác, sau khi nghe xong câu nói này, khoé môi anh hơi xệ xuống:
“Tôi cũng vậy, vốn cũng không nhận ra người hôm ấy là cậu, mãi đến khi nãy thấy dép của cậu lại bị hỏng.”
Anh không quên nhìn thoáng qua đôi dép lê đã bị hư nọ, ánh mắt đó còn chẳng phải có ý muốn nói ‘không còn cách nào, chuyện mất mặt như vậy bị tôi bắt gặp hai lần liên tiếp, muốn không nhận ra cậu cũng không được’ hay sao?
Trình Ly cảm thấy hôm nay không thể trò chuyện được rồi, còn nói thêm gì nữa thì có lẽ sau này cô không thể sống trong thành phố này được nữa.
Cô khom lưng nhặt đôi dép đã hư của mình lên, vội vàng nói câu gặp lại sau với anh.
Dưới ánh mắt quan tâm của bà nội Hướng, cô kéo Lăng nữ sĩ chật vật rời đi.
Trên đường về, Lăng nữ sĩ thở phào một hơi mà nói: “Ai da, hồi nãy đúng là quá mất…”
Trước ánh mắt của Trình Ly, Lăng nữ sĩ nhanh chóng sửa miệng: “Quá xấu hổ.”
Trình Ly nghe vậy tỏ vẻ chẳng còn gì để nói.
Có tình thương của mẹ, nhưng mà không nhiều lắm.
Lăng Sương Hoa nhanh chóng chủ động nói sang chuyện khác: “Khi nãy Dung Kỳ vừa nhìn thấy mẹ thì đã nhận ra mẹ là cô giáo trường từng học, cực kỳ khách sáo tiếp đón mẹ nữa.
Không ngờ giờ đây cậu ta có tiền đồ như vậy nhưng vẫn còn nhớ được giáo viên cũ.”
Chuyện về Dung Kỳ, tất nhiên Lăng Sương Hoa đã nghe không ít.
Suy cho cùng thì một ngôi trường như Nhất Trung, kiểu học sinh như Dung Kỳ thuộc về kiểu bạn học siêu cấp vinh dự.
Nghe nói trong ngày kỷ niệm thành lập trường Nhất Trung năm nay, hiệu trưởng có ý định mời các bạn học kiệt xuất ấy về trường học.
Trình Ly nghe từ đầu đến cuối, thật sự đã mệt: “Mẹ lại kích động khi thấy con nhà người ta nữa rồi.”
Loại người như Dung Kỳ, từ nhỏ đến lớn đều thuộc kiểu con nhà người ta khiến người khác vừa đố kỵ vừa chán ghét trong miệng các bậc phụ huynh.
“Ghen tị à?” Lăng Sương Hoa liếc xéo cô một cái, thong thả ung dung nói lời an ủi: “So sánh con với Dung Kỳ nhà người ta thì con không không có ưu điểm gì.”
Trình Ly nghe thế mỉm cười, vậy mà cô vẫn có điểm thẳng được Dung Kỳ.
Hiếm thật.
Cô bày ra dáng vẻ chăm chú lắng nghe.
Lăng nữ sĩ ho nhẹ một tiếng, nói: “Tuy về mặt sự nghiệp con kém xa người ta. Nhưng về vấn đề cá nhân con hơn cậu ta rất nhiều.”
“Cậu ta còn độc thân!”
Trình Ly có phần không nhịn được bị sặc đến nỗi ho khan liên tục.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Lăng nữ sĩ, cô không có mặt mũi nói ra.
Bởi vì cái ưu điểm cuối cùng đó của cô giờ cũng mất rồi.
Cũng không hẳn.
Phải nói rằng cô thảm hại hơn, suy cho cùng Dung Kỳ chỉ độc thân mà cô thì bị cắm sừng thê thảm.
Tưởng tượng như thế tim càng đau hơn.
“Mẹ, mẹ đi theo con đi mà.” Trình Ly cầu xin ở nhà.
Qua một đêm, đôi dép lê được chà sạch sẽ phơi trên ban công đã khô rồi.
Trình Ly định mang dép lê tiếp nhưng Lăng nữ sĩ cảm thấy chuyện hôm qua thật sự có chút xấu hổ nên kiên quyết không đi.
Trình Ly: “Mẹ còn chẳng bằng Nguyên Ca nữa.”
Ít nhất khi cô đá bay giày ra ngoài, chỉ có Mạnh Nguyên Ca là dứt khoát xách giày về cho cô.
“Vậy con cứ việc tìm Nguyên Ca đi chung với con.”
Lăng nữ sĩ ngồi trên sô pha tiếp tục xem bộ phim cẩu huyết mà bà yêu thích, mông cũng chẳng hề nhúc nhích tí nào.
Trình Ly thật sự hết cách, cô đi đến cửa đổi giày.
Lăng Sương Hoa không quên dặn dò: “Giày, nhớ mang giày chắc một chút. Mẹ không hiểu nói sao người trẻ tuổi các con lại thích mang dép quai kẹp lạnh cóng cả chân như vậy, kẹp ngón chân không khó chịu à?”
“...”
Lần này Trình Ly học khôn đổi một đôi giày thể thao, cột dây giày thật chặt.
Cô không tin lần này còn xảy ra sai lầm nào nữa.
Đợi đến khi cô mở cửa, lại nghe Lăng nữ sĩ hô lên: “Đi trả đồ cho người ta đâu thể đi tay không được. Mua chút đồ mang theo đi.”
“Ồ.” Trình Ly đáp một tiếng.
Ra ngoài cô lại lâm vào thế bí, vì thật sự cô cũng chẳng biết nên mua gì cho Dung Kỳ.
Theo lý thuyết là anh đưa dép lê cho cô, cô hẳn nên cảm ơn anh.
Nhưng so với Dung Kỳ, Trình Ly càng muốn mua cho bà nội Hướng thứ gì đó hơn.
Vì thế cô đi đến cửa hàng bán hoa một chuyến, nhờ ông chủ gói một bó hoa hồng và hướng dương cho cô rồi lại đi đến tiệm trái cây mua một rổ trái cây tinh xảo, chuẩn bị xong xuôi cô mới đi đến tòa nhà Tây có hoa viên kia.
Đêm qua trở về Lăng nữ sĩ còn cảm khái nửa buổi trời.
Một đời người thật sự là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây.
Cuộc sống năm ấy của gia đình bà cụ Hướng rất gian nan, bằng không hai vợ chồng cũng không phải bày hàng bán bánh củ cải chiên như vậy, nhưng ai ngờ được vài năm trôi qua bọn họ đã ở trong một ngôi nhà kiểu Tây với giá trên trời như này.