----
Tiếng mưa rơi vẫn quanh quẩn, sau khi Trình Ly nói xong, hai người đồng thời yên tĩnh.
Chỉ là đứng cạnh nhau dưới tán ô, hơi gần nhau nên hơi thở cũng phả vào nhau.
Bầu không khí thế này khiến Trình Ly muốn nói gì đó.
Nhưng những dòng suy nghĩ hỗn loạn khiến đầu óc cô trống rỗng.
Vốn dĩ cô không phải một người đủ bản lĩnh xử lý được tất cả tình cảnh quẫn bách chung quanh.
“Cậu muốn đứng ở đây ngắm mưa với tôi mãi à?”
Giọng nói của Dung Kỳ lại đột ngộy vang lên trong làn mưa gió khiến Trình Ly giật mình ngẩng đầu nhìn.
Câu nói này bất chợt nhắc nhở Trình Ly.
Cô gật đầu, như vừa mới tỉnh mộng:
“Đúng rồi ha, chúng ta nhanh chân về nhà thôi.”
Vừa dứt câu, Dung Kỳ lại rũ mắt nhìn, tầm mắt của hai người chạm vào nhau.
Sau khi anh khẽ nhướng mày thì Trình Ly mới nhận ra lời này của mình còn có ý nghĩa khác.
"Trình Ly, trước khi nói chuyện mày làm ơn gắn não giùm tao với!!!"
Cô cạn lời, âm thầm cảnh cáo bản thân.
“Ý của tôi là trời mưa to quá, chúng ta nên nhanh chân trở về nhà của mình thôi.” Trình Ly giải thích.
Nếu cô chỉ xem Dung Kỳ là bạn cùng trường cấp ba bình thường thì câu nói này của cô lại chẳng có gì.
Nhưng bây giờ ở trong lòng Dung Kỳ, cô là một người thèm anh đến nhỏ dãi nhưng không với tới được, chắc anh sẽ cho rằng cô cố tình nói câu đó.
Dừng! Dừng!
Trình Ly nhanh chóng cấm bản thân suy nghĩ miên man, bởi vì cô lại nhận ra một vấn đề khác.
Bây giờ bọn họ chỉ có một chiếc ô, nếu Trình Ly mượn chiếc ô này về nhà thì chẳng phải Dung Kỳ sẽ dầm mưa trở về hay sao.
Tuy rằng ngôi nhà kiểu Tây ở ngay phía trước nhưng chắc chắn khi về tới nhà thì ống anh cũng sẽ ướt sũng.
Vì thế Trình Ly chủ động đề nghị: “Hay là tôi đưa cậu về nhà trước, sau đó cậu lại cho tôi mượn ô về nhà. Thế nào?”
Thế thì ai cũng không dầm mưa.
Phương án hoàn hảo!
Dung Kỳ cúi đầu nhìn sắc mặt của cô, từ từ nói: “E rằng không thể.”
Trình Ly: “???”
Vậy cậu gọi tôi lại làm gì?
Là để cho một người đang mắc mưa biết cậu có một chiếc ô hay sao?
Nhưng khi chuyển động, cô cảm nhận được chiếc áo khoác trên người thì nhanh chóng thu hồi cảm xúc, rốt cuộc trên người cô còn đang khoác áo khoác của người ta cơ mà.
Không thể làm kẻ vong ơn phụ nghĩa được.
“Ngại quá, còn người nhà của tôi cần dùng nữa.”
Dung Kỳ thong thả ung dung nói: “Tôi chỉ có một chiếc ô này cho cậu mượn thôi.”
Trình Ly yên lặng gật đầu.
Ok.
Lý do này hoàn hảo, chân thật, hợp lý.
“Vậy tôi đi trước...” Trình Ly nghe người ta đã nói đến nước này rồi, tất nhiên không thể mượn dù được nữa, bèn chuẩn bị chào tạm biệt về nhà.