----
Khi sắp đến nơi, tài xế mở miệng nhắc nhở: “Cô gái ơi, đến chỗ rồi.”
Trình Ly nhìn thoáng qua, mở miệng nói: “Được rồi, bác dừng ở đây đi.”
Cô bước xuống xe, tiến về phía trước, khi đi ngang qua khuôn viên của căn nhà kiểu Tây, cô quay đầu nhìn lên lầu theo bản năng, phát hiện căn phòng ngày thường tối tăm như mực, giờ phút này thế mà sáng đèn.
Dung Kỳ về rồi?
Dù sao hai ông bà cụ sẽ không thức tới giờ này.
Nhưng cô chỉ vừa nghĩ ngợi thì đã nghe được tiếng kêu cứu phát ra từ trong nhà.
Trình Ly dừng chân, cẩn thận lắng nghe cẩn thận một lần nữa.
Tiếng kêu yếu ớt và không rõ ràng.
“Bà cụ Hướng, bà cụ Hướng.” Trình Ly lập tức gõ vào cánh cổng sắt lớn.
Một lát sau, cửa bên trong bị mở ra, một người bước đi tập tễnh nghiêng ngả lảo đảo chạy ra:
“Cứu mạng, cứu mạng.”
“Ông cụ Dung.” Trình Ly nhận ra bóng dáng của ông cụ, cô hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
Giọng nói của ông cụ cực kỳ kích động:
“Bà nội của Dung Kỳ nói bị đau ngực rồi ngất lịm đi.”
Ông cụ Dung vừa mở cổng ra, Trình Ly đã không chờ ông mà chạy thẳng lên lầu hai.
Lúc cô chạy tới phòng thì đã thấy bà cụ Hướng với gương mặt tái nhợt đang nằm trên giường, cô nhanh chóng khoác tay bà lên vai mình:
“Bà cụ Hướng, bà cụ Hướng ơi.”
Nhưng bà cụ lại chẳng hề có chút phản ứng nào.
Trình Ly không dám chậm trễ thêm, cô lấy điện thoại ra gọi ngay cho 120.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Ông cụ Dung đứng ở một bên khác của giường, nắm lấy tay của bà cụ Hướng, bối rối đến mức gần như muốn khóc.
Trình Ly khẩn cấp báo địa chỉ cho 120 để bọn họ nhanh chóng đưa xe cấp cứu đến.
Cô cũng thấp giọng an ủi ông cụ: “Ông ơi, đừng sợ, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi ạ.”
Nhưng khi cô nói lời này, bàn tay đang cầm điện thoại của cô cũng một mực run rẩy.
Trình Ly chưa từng học sơ cứu khẩn cấp nên không dám hành động liều lĩnh với bà cụ Hướng, chỉ biết để bà cụ nằm trên giường trước đã.
Không biết qua bao lâu, có thể là năm phút đồng hồ hoặc là mười phút, thậm chí là hai mươi phút, nhưng cô lại cảm thấy nó lâu như cả một thế kỷ.
Mãi đến khi tiếng còi xe cấp cứu phá vỡ sự yên tĩnh của màn đêm.
Trình Ly đứng bật dậy, nói một câu rồi chạy ra ngoài.
“Cháu đi xuống đón nhân viên cấp cứu.”
Trong một khoảng thời gian ngắn, nhân viên cấp cứu đã đặt bà cụ Hướng lên cán, nâng bà ấy ra ngoài rồi đặt lên xe.”
Cũng may khi nãy lúc đợi xe cấp cứu, Trình Ly có bảo ông cụ Dung tìm thẻ bảo hiểm y tế của bà cụ Hướng trước.
“Ai trong gia đình lên xe?” Nhân viên cấp cứu hỏi.
Ông cụ Dung vội chạy qua, rồi lại nhìn Trình Ly với ánh mắt cầu cứu.
Dù sao cũng đã lớn tuổi, lúc này cũng hơi bối rối, với tinh thần việc thiện không từ, Trình Ly nói: “Hai chúng tôi đi chung luôn được không?”
“Vậy thì lên hết đi.”
Tới bệnh viện, bà cụ Hướng được đưa vào phòng cấp cứu, Trình Ly và ông cụ Dung ngồi chờ bên ngoài.
Trình Ly nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu, đột nhiên hỏi: “Ông ơi, Dung Kỳ về Thượng Hải chưa ạ?”
“Vẫn chưa, hôm qua bà nó gọi điện cho nó, nó nói là khoảng hai ngày nữa.”
Trình Ly móc điện thoại ra, hạ quyết tâm nói: “Chúng ta phải nói việc này cho cậu ấy biết.”
Lỡ như...