----
Trong mấy ngày nay cô như ngồi trên tàu lượn siêu tốc, chó cũng không mệt mỏi bằng cô.
Sau khi trở về nhà, cô thực sự muốn nằm xuống nghỉ ngơi.
Dường như cảm nhận được cô mệt mỏi, Dung Kỳ thấp giọng nói, "Được rồi, em nghỉ ngơi sớm đi."
Trình Ly: "Không sao đâu, anh uống xong đi."
Dung Kỳ đưa tay ra cầm cái ly, bình thản nói:
"Hình như tay của anh khôi phục lại rồi."
Trình Ly: "..."
Cô cạn lời nhưng thực sự mệt mỏi, nói thêm vài tiếng với Dung Kỳ rồi trở về phòng trước.
Tắm rửa xong, cô muốn rót cho mình một ly nước nên ra khỏi phòng ngủ.
Chỉ là khi cô mở cửa liền thấy cửa phòng của Dung Kỳ ở phía đối diện không đóng, có một tiếng động từ trong phòng truyền ra.
Trình Ly cảm thấy kỳ lạ đi sang.
Bỗng nghe được có tiếng nôn mửa.
Dung Kỳ nôn sao?
Trình Ly bước đến cửa phòng tắm liền thấy một bóng lưng hơi cong đang ghé vào bồn rửa tay.
Cô định tiến vào thì cánh cửa đột nhiên đóng lại.
Trình Ly ngẩn ra.
Nhưng cô vẫn vươn tay gõ cửa phòng tắm.
Bên trong có tiếng xả nước.
Một hai hai phút sau cửa phòng tắm được mở ra lại.
Cô ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông dính đầy nước, không còn ngửi thấy mùi nôn mửa trên người anh, trong phòng tắm không chỉ không có mùi ngược lại còn như vừa được xịt thơm.
Mùi này có chút dễ ngửi nhưng mà hơi nồng.
"Anh không sao chứ?" Trình Ly quan tâm hỏi.
Dung Kỳ lắc đầu: "Không có gì."
Trình Ly cảm thấy kỳ quái, rõ ràng vừa rồi ở trong bếp anh vẫn ổn, tại sao lại đột nhiên nôn chứ.
"Buổi tối có chuyện gì anh nhớ gọi em." Trình Ly nghiêm túc nói.
Đôi mắt đen nhánh của Dung Kỳ chút đỏ vì rượu.
Khi nhìn thẳng vào cô lại trở nên sáng ngời.
"Anh không có việc gì, mấy chuyện khó thở và nôn mửa sau khi uống rượu. . . ." Dung Kỳ cố tình dừng lại, gằn từng chữ.
"Chắc chắn sẽ không xảy ra trên người anh."
A?
Trình Ly đương nhiên biết sau khi uống rượu sẽ xảy ra loại chuyện này.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt anh, phát hiện chính mình giống như không có cách nào phán đoán rốt cuộc tối nay anh đã uống nhiều tới mức nào.
Vừa rồi ở phòng bếp anh còn có tâm tư để cô bưng nước cho anh uống.
Nhưng bây giờ lại một mình nôn ở đây.
Sau khi trải qua chuyện của Nhậm Khuông hôm nay, Trình Ly đột nhiên cảm thấy bất kể tối nay thế nào, cô cũng không thể để anh một mình.
"Tối nay, em tới phòng anh." Trình Ly kiên quyết nói.
Dung Kỳ dường như bị lời này làm cho ngơ ngẩn.
Sau một lúc lâu, anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, hình như muốn xác nhận một lần nữa, chầm chậm nói.
"Ý em là em muốn ngủ cùng anh?"
"..."