----
Cô cầm cốc nước lên, nhấp một ngụm, tránh nặng tìm nhẹ nói: "Cũng không khác lắm."
"Vậy thì còn do dự cái gì."
Mạnh Nguyên Ca khí thế bừng bừng:
"Cậu do dự một giây thôi cũng là không tôn trọng người ta đó.
Cậu tưởng kiểu đàn ông thế này tìm đâu cũng được hả?
Đàn ông ba chân có thể tìm được, chứ cỡ đàn ông này là phải may mắn đến mức bị bánh rơi từ trên trời xuống đập trúng đầu mới gặp được đó."
Trình Ly im lặng.
Mạnh Nguyên Ca: "Thế này nhé, giữa năm triệu và Dung Kỳ, thì cậu chọn cái nào?"
Dung Kỳ.
Trình Ly nghĩ không chút chần chừ.
Mạnh Nguyên Ca nhún vai: "Cậu thử nghĩ xem, khả năng người bình thường có được năm triệu tệ thấp đến mức nào, nếu như cậu gặp được một người đàn ông cỡ như Dung Kỳ thì nghe tớ, tóm lấy anh ta đi."
"Nhưng mà nếu tớ theo đuổi anh ấy chỉ vì trả thù Hứa Ký Hành thì có phải bất công với anh ấy quá rồi không?"
Mạnh Nguyên Ca quay đầu lại, làm như vừa nghe được một chuyện gì đó khó tin.
"Trình Ly, cậu soi gương đi, nhìn lại bản thân mình đi."
Mạnh Nguyên Ca vô cùng đau đớn:
"Cậu biết kiểu người như cậu được gọi là gì không?"
"Là thành phần người đẹp trí thức đó, học vấn cao, công việc tốt, lại còn xinh đẹp, kể cả cậu có một tí xíu mưu đồ thì cũng đâu có sao."
"Vốn dĩ yêu đương cũng cần phải có mưu đồ mà."
"Cùng lắm là mưu đồ của cậu khác với những người khác thôi."
Trình Ly nhìn cô: "Cuối cùng tớ cũng hiểu bộ lọc mà các fan dành cho idol lớn đến cỡ nào rồi."
Cũng như bộ lọc mà Mạnh Nguyên Ca đang dùng với cô vậy.
Ngay cả khi mục đích của Trình Ly chẳng trong sáng gì, Mạnh Nguyên Ca vẫn có thể tìm đủ loại lý do để cổ vũ cô can đảm lên.
Mạnh Nguyên Cả không áy náy xíu nào mà còn cười hì hì nói: "Cm cứ bay về phía trước, Nguyên Ca mãi mãi theo sau cậu."
"Ăn gì chưa?" Tưởng Triết hỏi Dung Kỳ.
Dung Kỳ giơ tay xoa huyệt thái dương, anh xuống máy bay ở sân bay Phổ Đông lúc sáu giờ chiều rồi chạy thẳng đến đây luôn.
Vẫn là vấn đề về việc mua lại công ty.
Đối tác vừa rời đi, lúc này Dung Ky mới có thời gian để thở.
Đợt này anh bận rộn ở Bắc Kinh đến mức chân không chạm đất, hôm nay vừa quay về thì đã phải tới đây đàm phán.
Đúng là phải cố gắng lắm mới chịu được đến tận bây giờ.
Tưởng Triết: "Cậu không ăn gì thật hả? Đừng nói là từ lúc hạ cánh đến giờ cậu vẫn chưa ăn gì đấy nhé."
Dung Kỳ lườm cậu ta: "Không muốn ăn."
Tưởng Triết thấy chẳng khuyên nổi anh, nên hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Lúc ra khỏi cửa hội sở, đang đứng chờ xe thì có một đôi tình nhân đi về phía họ.
"Tưởng tổng." Người nam kia bất ngờ cất tiếng chào hỏi Tưởng Triết.
Tưởng Triết quay đầu, thấy người kia trông hơi quen.
Người đó cười: "Tôi là Hứa Ký Hành ở Zarlink Captial, trước đây tôi và Cố tổng từng gặp mặt ngài."
Tưởng Triết bừng tỉnh: "À à, chào anh."
Thật ra cậu ta vẫn không nhớ rõ là đã gặp người này ở đâu.
Nhưng mà anh quen Cố tổng của Zarlink Capital.
Cậu nhìn cô gái đứng cạnh anh ta, lịch sự nói: "Anh đi hẹn hò với bạn gái sao."