-----
Hai người đồng nghiệp nữ kia cứ tôi một câu chị một câu, khỏi phải nói sôi nổi đến mức nào.
"Tên Hứa Ký Hành kia tìm loại tiểu tam gì vậy chứ, cắm sừng Trình Ly luôn cơ đấy."
Nghe được từ "cắm sừng", Trình Ly không không khỏi siết chặt nắm đấm.
"Nghe nói là người có tiền, với cả tôi nghe đồng nghiệp đi ăn chung tối qua kể lại rằng cô gái đó đeo cả một chiếc túi Hermes bạch kim đấy, từ quần áo đến đồ trang sức chẳng có món nào là rẻ cả."
"Đàn ông đúng là thực dụng, đứng trước kẻ có tiền thì ngay cả đại mỹ nữ cũng bị nốc-ao."
Chờ hai người thảo luận xong, Trình Ly mới đi ra khỏi vách ngăn.
Cô rửa tay rồi lau tạm vào đâu đó, sau đó lấy điện thoại ra nhắn Wechat cho Mạnh Nguyên Ca.
[Bây giờ ở công ty tớ thành một trò hề rồi.]
Lúc quay về làm việc, Trình Ly lấy điện thoại ra xem lại thì thấy đã có tin nhắn trả lời Wechat.
Nhưng khi mở ra cô lại thấy dấu chấm nhỏ màu đỏ xuất hiện trên một chiếc ảnh đại diện hơi lạ.
Dung Kỳ: [?]
Trình Ly chớp mắt mấy cái, nhanh chóng mở cuộc trò chuyện của hai người.
Ngay sau đó, mắt cô tối sầm lại.
Cái tin Wechat lúc nãy cô nhắn cho Mạnh Nguyên Ca bị gửi nhầm sang cho Dung Kỳ rồi.
Tối qua, để tỏ lòng coi trọng của mình với Dung Kỳ, cô đã ghim Wechat của anh lên đầu.
Mà người lúc trước được ghim luôn là Mạnh Nguyên Ca.
Cho nên khi nãy cô đã quen tay ấn vào ảnh đại diện ở đầu tiên để nhắn tin.
Trình Ly nhìn dấu chấm hỏi mà anh nhắn, cô rơi vào trầm tư.
Tối qua thì bị anh bắt tại trận rằng cô còn chẳng nhớ đến trong Wechat của mình có mặt anh, ngày hôm nay thì lại nói cho anh biết là mình nhắn tin nhầm người.
Ấn tượng của anh về cô e rằng đã xuống âm vô cùng rồi.
Trình Ly nghĩ đi nghĩ lại, ngón tay chọc qua chọc lại trên màn hình:
[Các đồng nghiệp đang bàn nhau gọi đồ ăn ngoài về, vậy mà tớ lại quên mất. Chỗ chúng tớ ăn cơm trưa cũng vất vả lắm, phải đặt trước ít nhất một tiếng cơ.]
Cô mặt không đỏ tim không thót mà bịa chuyện: [Vậy nên tớ mới nói mình như thế.]
Chứ tuyệt đối không phải vì lý do chó má như kiểu cô bị cắm sừng đâu.
Lần này bên kia không nhắn lại.
Trình Ly thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cho đến giờ tan tầm buổi trưa, điện thoại của cô lại reo chuông.
Một số lạ hoắc.
Trình Ly nhận cuộc gọi rồi kẹp điện thoại giữa tai và cổ, ngón tay cô vẫn không ngừng gõ phím, thờ ơ hỏi:
"Alo, ai vậy?"
"Là tôi." Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng cất lên.
Uỳnh.
Chiếc điện thoại đang kẹp ở cổ của Trình Ly rơi thẳng xuống sàn nhà.
Cô vội cúi người nhặt lên.
Trình Ly hơi bối rối, không thể không hỏi anh: "Sao cậu lại có số điện thoại của tôi?"
"Không phải cậu nói muốn mời tôi ăn một bữa sao?" Dung Kỳ không trả lời trực tiếp câu hỏi này.
Trình Ly càng lúng túng hơn, vô thức hỏi lại: "Hôm nay sao?"
Đúng là cô đã nói rằng anh cứ suy nghĩ kỹ rồi cô sẽ chọn thời gian và địa điểm đi ăn với nhau.
"Bây giờ."
Trình Ly trừng mắt, tự hỏi sao cô lại thấy cảm giác nóng lòng từ hai cái chữ này chứ.