----
Thứ đắt đỏ này không thể đeo, không thể ăn và cũng không thể mặc được.
Trình Ly bặm chặt môi, cố gắng ngăn không để mình bật cười, bởi vì cô hiểu tại sao Dung Kỳ lại tặng thứ này.
Cú sốc từ cái hình ảnh quả đào mừng thọ bằng vàng kia vẫn không nguôi dù đã tới lúc tàn tiệc.
Lúc mọi người đi ra, ông bà nói muốn ngồi xe của gia đình bác cả đề về nhà.
Còn về bạn trai của Đoàn Vũ Linh thì lái một con xế hộp thể thao rất hầm hố, lúc lái tới gần Đoàn Vũ Linh còn cố ý gầm rú động cơ xe.
“Đợi đã.”
Đoàn Vũ Linh lên được xe nhưng lại không cho tài xế khởi hành luôn.
Tề Nhạc Dương đầy vẻ phiền phức nói: “Lại muốn gì nữa đây?”
Đoàn Vũ Linh nhìn chằm chằm vào cả nhà Trình Ly vẫn đang đứng sừng sững ở đó, cô ta nhỏ giọng nói:
“Em muốn xem xem cái người bạn trai của chị ta rốt cuộc có phải là kẻ ba hoa bốc phét vờ giàu có không?”
Bởi nếu thực sự là kẻ có tiền thì ắt hẳn xe anh ta lái sẽ không tầm thường.
Tề Nhạc Dương: “Em đúng là lắm chuyện.”
Đúng lúc đó, có một chiếc Maybach màu đen đi đến lối vào của sảnh khách sạn, ngay sau đó Đoàn Vũ Linh đơ cứng người nhìn Dung Kỳ xuống xe mở cửa cho một nhà ba người Trình Ly ngồi lên. Sau đó anh cũng ngồi vào vị trí ghế lái phụ.
Người ta đây còn chẳng thèm gọi lái xe thuê, bởi vì anh còn có cả lái xe riêng.
…
Sau khi cả nhà Trình Ly lên xe, tài xế đã lái thẳng đến khu Giai Uyển.
Đi được nửa đường, Trình Ly bỗng nghe thấy tiếng phì cười ở bên cạnh.
Thấy vậy cô và Trình Đình Bá đồng thời nhìn sang Lăng nữ sĩ đang ngồi ở giữa hai người họ.
Nhìn xong hai ba con lại nhìn nhau, thì thầm hỏi:
"Lại bị gì nhập vậy chứ, do chịu quá nhiều đả kích à?”
Ai mà ngờ rằng, Lăng nữ sĩ lại mỉm cười và chậm rãi nói:
"Dung Kỳ à, món quà chúc thọ mà con chuẩn bị thật sự quá tuyệt vời.”
“Không ăn được, không mặc được lại không đeo được mà chỉ có thể trưng đấy.”
Lăng Sương Hoa càng nghĩ lại càng thấy hài lòng, cứ thế mà cười không khép miệng.
Đến bây giờ Trình Đình Bá mới hiểu ra lý do khiến bà cười vui đến vậy.
Sau khi chở ba mẹ về nhà, tài xế lại quay xe đưa bọn họ về nhà riêng của mình.
Ngay khi hai người vừa bước vào cửa thì Trình Ly đột nhiên bổ nhào tới, Dung Kỳ cũng nhanh chóng đỡ lấy cô rồi ôm vô chặt:
“Lần sau em có thể nói trước một câu được không? Anh sợ em bị ngã.”
Dung Kỳ nhẹ nhàng nói, trong giọng nói đầy sự bất đắc dĩ.
Trình Ly đặt ngón tay lên đầu mũi anh, sau đó nhẹ nhàng trượt xuống:
“Trước em chỉ nghĩ anh thông minh hơn em có tí thôi, nhưng đến hôm nay em mới phát hiện ra rằng anh phải nói là cực kỳ thông minh."
Dung Kỳ bế chặt cô vào trong lòng mình, ánh mắt hơi nghểnh lên nhìn xuống cô, anh cười một cách xấu xa nói:
“Thông minh thôi thì nhận chứ cực kỳ thì không dám.”
Trình Ly ỷ thế mình đang được ôm, cô vươn tay vuốt mái tóc đen ngắn của anh, sau đó hôn lên tóc của anh rồi nói:
"Cho dù anh có là Dung Kỳ siêu cấp thông minh đi chăng nữa thì em vẫn thích anh.”
Dung Kỳ cười kiểu phải vậy chứ sao được.
Nhưng giây tiếp theo, Trình Ly lại vòng tay qua cổ anh với dáng vẻ chọc ghẹo, đột nhiên cô mềm oặt như bún mà nói:
“Anh Dung Kỳ ơiiiiii, lần này anh muốn được thưởng gì đây?”
Chết rồi.
Dung Kỳ lập tức cảm thấy mình có chút mất kiểm soát.
Đúng thật là anh lớn hơn Trình Ly một tuổi nhưng anh cũng không ngờ rằng mình có thể nghe cô gọi mình theo kiểu thế này.
"Phần thưởng gì đây nhỉ?" Anh hạ giọng xuống mà hỏi.
Lúc này Trình Ly như bị trúng thuốc mê vậy, giọng nói mềm mỏng và chậm rãi:
"Vậy thì anh hãy chọn thứ mà hiện giờ anh muốn nhất đi."
Dung Kỳ ở trước mắt của cô nhanh chóng mở miệng nói:
“Muốn em!”