Mục lục
Kết Hôn Mà Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Mười một giờ tối, tòa nhà văn phòng của Khải Vực gần tắt đèn gần hết.

Ngay cả khu vực bên ngoài văn phòng của văn phòng chủ tịch cũng trống rỗng.

Dung Kỳ ngẩng đầu lên khỏi máy tính rồi lấy tay xoa xoa trán, không biết lúc nào bên ngoài trời bắt đầu mưa, cơn mưa đêm đông đập vào cửa sổ thủy tinh, phát ra tiếng động tí tách dễ nghe.

Dung Kỳ khẽ nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lúc, sau đó mới nhớ nhấc điện thoại di động.

Khi nhìn thấy tin nhắn của Trình Ly trên WeChat, anh không chút suy nghĩ đã gọi lại cho cô, anh chợt nghĩ đến lúc này có lẽ cô đã ngủ ở nhà nên Dung Kỳ định cúp điện thoại, nhưng không ngờ đầu dây bên kia đã được kết nối, một giọng nói dịu dàng và mềm mại vang lên: "Dung Kỳ."

Cô gọi tên anh.

Lúc này, hầu hết sự mệt mỏi đang ẩn hiện trong lòng Dung Kỳ dường như bị cuốn đi hơn một nửa.

“Ừ.”

Anh trầm giọng đáp lại.

Trình Ly hỏi: “Anh tan sở chưa?”

“Sắp rồi!”

“Vậy được, vậy anh cứ từ từ làm, lúc nào sắp về nói với em một tiếng.”

Giọng Trình Ly chậm rãi, cộng với tiếng mưa tí tách bên ngoài khiến khóe miệng Dung Kỳ không khỏi cong lên.

Anh thầm cho rằng cô đang đợi anh về nên anh nói:

“Không cần đợi anh đâu, em ở nhà ngủ sớm đi.”

Bên kia im lặng một lúc.

“Em không có ở nhà."

Trình Ly nói.

Dung Kỳ cau mày:

"Em cũng vẫn chưa tan làm sao? Vậy đợi anh một lát, anh sẽ đến đón em ngay."

Trình Ly nghe vậy gấp gáp trả lời:

“Em đang ở dưới công ty anh.”

Dung Kỳ vốn đã đứng dậy đột nhiên sửng sốt, cầm điện thoại còn tưởng mình nghe lầm, một lúc sau mới nhẹ giọng hỏi:

"Em ở dưới lầu sao?"

“Anh mãi không trả lời Wechat, em khá lo lắng nên đã gọi điện cho Hà Trác Viễn, anh ấy nói với em rằng anh vẫn ở công ty nên em mới đến..."

Trình Ly có vẻ hơi xấu hổ, một lúc sau cô mới thì thầm:

"Em cũng muốn một lần được đón anh tan làm."

Lần nào anh cũng là người đến công ty đón cô, cho dù là đêm khuya, nên lần này cô cũng muốn thử đón anh một lần.

"Bây giờ em đang ở đâu?"

Dung Kỳ hỏi, bên ngoài trời rất lạnh, cô không thể đợi mãi.

Trình Ly:

"Đối diện công ty anh có một cửa hàng tiện lợi 7-11, có lẽ anh biết, em đợi anh ở đó."

"Anh sẽ xuống ngay."

Dung Kỳ nói xong xốc áo khoác lên và đi thẳng xuống lầu.

Nửa đêm, không có xe nào trên đường phố chứ đừng nói đến người đi bộ.

Dung Kỳ mặc một chiếc áo khoác len dài màu đen và lao thẳng đến cửa hàng tiện lợi.

Trình Ly ngồi trên chiếc ghế đẩu cao trong cửa hàng tiện lợi, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Ngay sau đó, cô nhìn thấy một bóng người cao lớn cầm ô bên ngoài cửa sổ thủy tinh lớn ở con đường đối diện.

Khoảnh khắc đèn chuyển sang màu xanh lục, bóng dáng đó đã đi về phía bên này.

Trình Ly không chút do dự rời khỏi ghế và đi thẳng ra cửa.

Ngoài cửa, cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt kèm theo gió lạnh thổi từng đợt, lúc này cho dù đứng mái hiên đi chăng nữa Trình Ly cũng bị ướt sũng.

Nhưng cô không có đứng đợi, giây phút Dung Kỳ đi tới, cô liền chạy về phía anh:

“Em!”

Dung Kỳ ôm lấy cô, khẽ chạm vào áo khoác của cô còn có vết ướt, giọng điệu có chút lo lắng:

“Không thể đợi anh đến đón em sao?”

Trình Ly cười cười, ngẩng đầu nhìn anh thật kỹ, cô không nhịn được đưa tay xoa xoa trán anh, thở dài:

"Phiền phức lắm."

“Không sao.” Dung Kỳ Biết cô đang nói gì, cô nhẹ nhàng nói:

"Anh vẫn xử lý được."

Trình Ly nhếch môi và thử nhấn mạnh:

"Vâng vâng, anh là Dung Kỳ toàn năng.”

“Đi thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK