-----
Tháng chín đến gần, một hồi mưa thu một hồi lạnh cóng, nhiệt độ cả thành phố đều bị hạ thấp đôi chút, đã không còn chút khô hanh như ngày nào.
Trình Ly một đường đi đến được công ty, cuối cùng cũng không trễ giờ.
Thực tế thì công ty Phiếm Hải áp dụng thời gian làm việc linh hoạt, nhưng bình thường đều cần tăng ca trước một ngày.
Buổi chiều, Trình Ly được Nhậm Khuông gọi vào văn phòng.
“Ngày mai sẽ có một diễn đàn hội nghị thượng đỉnh về công nghệ điều khiển tự động, đến lúc đấy không ít xí nghiệp sản xuất xe nổi danh và cả những xí nghiệp hàng đầu trong giới khởi nghiệp điều khiển tự động đều tham gia.
Lần này em đi với anh em cũng có thể nhân cơ hội quen biết một số người. Có đôi khi trong giới này của chúng ta không phải chỉ biết kỹ thuật là được.”
Đương nhiên Trình Ly rất vui vẻ: “Được, nhất định em ẽ theo anh học tập thật tốt.”
Nhậm Khuông nói: “Hội nghị thượng đỉnh lần này chúng ta chỉ đến giao lưu học tập là chính, nhưng buổi triển lãm khoa học kỹ thuật vào sáu tháng cuối năm chúng ta sẽ thể hiện thế mạnh của mình.”
Triển lãm khoa học kỹ thuật được coi như sự kiện lớn giữa các công ty khoa học kỹ thuật trong nước.
Các công ty lớn sẽ mượn sự kiện này để triển lãm thành tựu khoa học kỹ thuật của mình, tìm kiếm cơ hội hợp tác.
“Trước mắt, hệ thống bãi đậu xe của chúng ta đã bước vào giai đoạn kiểm tra cuối cùng, chỉ cần tìm được công ty sản xuất xe bằng lòng hợp tác, tôi tin rằng nó sẽ được thương mại hóa thành công.”
Trình Ly tự tin nói.
Nhậm Khuông cười khổ: “Tốt lắm, điều quan trọng trước mắt chính là triển khai công nghệ cốt lõi của mình.”
Vì lời nói của Nhậm Khuông mà Trình Ly lại tăng ca đến tận 11 giờ tối.
Tăng ca liên tục hai ngày, Trình Ly cũng chẳng tìm được thời gian rảnh rỗi để trả áo lại cho Dung Kỳ.
Chỉ đành nhắn tin WeChat cho anh trước.
Trình Ly: [Ngại quá, hai hôm nay tôi hơi bận bịu, áo khoác đã giặt sạch rồi, khi nào cậu rảnh đấy? Tôi trả áo lại cho cậu.]
Nhắn tin xong, Trình Ly bèn đi tắm rửa.
Đến khi ra khỏi nhà tắm thì Dung Kỳ vẫn chưa trả lời.
Cô nghĩ là người ta cũng bận nên cũng chẳng để ý.
Đến sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Trình Ly phát hiện tới tận bây giờ mà Dung Kỳ vẫn chưa trả lời dòng tin nhắn WeChat kia.
Cô nhìn điện thoại chằm chằm, nhìn một lúc lâu, đáy lòng có cảm giác khó tả.
Có điều cô lấy lại tâm trạng rất nhanh.
Cũng phải thôi, người ta bận rộn như thế thì làm sao có thời gian ôm điện thoại cả ngày.
Nói không chừng khi anh thấy sẽ nhắn lại ngay cho cô.
Vì hôm nay phải đi tham gia hội nghị thượng đỉnh, không cần đến công ty nên buổi sáng Trình Ly có trang điểm một chút.
Không mặc mấy áo thun quần jean như ngày thường.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi làm bằng tơ tằm màu xanh biếc kết hợp với chiếc váy trắng, váy vượt quá đầu gối, kiểu dáng bó eo kinh điển tôn lên dáng người mảnh mai và tinh tế của cô, đường cong mượt mà chẳng hề có một chỗ dư thừa nào.
Trình Ly trang điểm xong thì mở tủ giày.
Chỉ thấy giày của cô cơ bản đều là giày thể thao, giày cao gót cũng không có mấy đôi.
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn mang đôi giày cao gót trước đó.
Suy cho cùng thì tới những buổi hội nghị kiểu này cần chú trọng cách ăn mặc.
Khi đến hội trường Trình Ly mới phát hiện dường như bản thân đã tưởng tượng quy mô của hội nghị này quá nhỏ rồi.
Ban tổ chức đã đặt biệt bao hết sảnh lớn nhất trong khách sạn, màu sắc chủ đạo của cả hội trường là màu xanh lam, còn có phông nền chuyên dụng, bên trên ghi đầy tên của các xí nghiệp tham gia và nhà tài trợ.
Trình Ly bắt xe đến đây, sau khi tới cô nhanh chóng liên lạc với những người khác trong công ty.
Lần này Nhậm Khuông còn đưa cả tổng giám đốc bộ phận tiêu thụ cấp cao cùng tới.
Ghế ngồi cho người tham gia đều được sắp xếp từ trước.