-----
Khi đối mặt với các vị quản lý, Trình Ly nói càng tỉ mỉ hơn trước.
Cô nói:
"Bà Nhậm chưa từng quản lý sự vụ của công ty cho nên bà ấy đã yêu cầu tôi tạm thời xử lý công việc trong công ty.
Đương nhiên, tôi cũng chỉ là tạm thời thay thế, nhưng may mắn là mọi người phân công rõ ràng.
Tôi cảm thấy điều chúng ta cần làm vào lúc này, là duy trì hiện trạng, tận dụng khả năng ổn định tình hình.
Đặc biệt đối với Hội nghị Khoa học Kỹ thuật Trí tuệ Nhân tạo vào tháng sau, chúng ta được mời tham gia triển lãm, chuyện này không thể có bất kỳ sự chậm trễ và sơ suất nào. "
Trình Ly vốn không phải là một người thích ôm đồm nhiều việc.
Cô xuất thân từ kỹ thuật, không phải là người quản lý chuyên nghiệp.
Nghe được lời cô nói, mọi người đều tán đồng, sôi nổi gật đầu.
Chờ tan họp, Liễu Minh Dịch đi tới gần, thấp giọng nói.
"Trình Ly, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một chút không?"
"Đương nhiên."
Hai người tiếp tục ở lại phòng họp.
Liễu Minh Dịch hỏi: "Trình tổng, cô đi liên hệ bên phía Zarlink Capital, có thực sự không có hy vọng sao?"
"Việc góp vốn bị tạm hoãn."
Trình Ly lắc đầu: "Khi nào khởi động lại, hoặc có khởi động lại hay không thì tôi cũng không biết."
Lời cô nói không tính là uyển chuyển, Liễu Minh Dịch là người thông minh, cũng hiểu rõ ý gì.
Cũng may anh ta không thất vọng, ngược lại an ủi:
"Thật ra Nhậm tổng vẫn luôn do dự với Zarlink Capital, bởi vì khoản đầu tư thiên thần của chúng ta là do Zarlink làm chủ.
Nếu lần này bọn họ lại tham dự, cổ phần của bọn họ chiếm sẽ vượt qua Cao tổng, trở thành cổ đông thứ hai của công ty.
Lần này không thành công, chưa chắc là một chuyện xấu."
Nói chung thì không phải lúc nào cũng tìm một tổ chức đầu tư, để đối phương nắm giữ nhiều cổ phần rất dễ dàng khiến các chủ đầu tư nắm giữ quyền lên tiếng, lấn quyền người sáng lập.
Chuyện này rất thường thấy, bởi vậy rất nhiều công ty khi nhận góp vốn đều sẽ tiến cử những nhà đầu tư khác nhau.
Trình Ly: "Chỉ hy vọng là vậy."
"Còn có một việc." Liễu Minh Dịch nói.
Trình Ly quay đầu nhìn về phía anh ta.
Liễu Minh Dịch nói: "Thật ra, trong khoảng thời gian này, Nhậm tổng thường xuyên tiếp xúc với các nhà đầu tư lớn, hơn nữa tối mai có một bữa tiệc quan trọng."
Trình Ly cau mày: "Nhưng bây giờ Nhậm tổng đang nằm viện."
Cũng không thể kéo người từ bệnh viện ra ngoài, để tham gia bữa tiệc.
Thấy Liễu Minh Dịch nhìn chằm chằm vào mình, đáy lòng Trình Ly dâng lên một dự cảm không tốt lắm.
Liễu Minh Dịch: "Thật ra ở bữa tiệc rượu lần trược, cô biểu hiện không tồi.
Tôi cảm thấy càng tại thời điểm này, chúng ta càng phải biểu hiện bình thường, ít nhất ở bữa tiệc này, tôi cảm thấy không thể từ chối."
Trình Ly vẫn đang do dự.
"Hơn nữa bữa tiệc lần này, cũng có mấy người phụ trách một số tổ chức đầu tư.
Chúng ta cũng có thể mượn cơ hội tiếp xúc với họ nhiều hơn." Liễu Minh Dịch thuyết phục.
Cuối cùng, Trình Ly gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Chờ khi chuyện trong công ty kết thúc, Trình Ly chuẩn bị về nhà thì đã hơn mười một giờ.
Khi cô đi đến dưới lầu, nhìn lại tòa nhà lớn này, phảng phất một loại tư vị không nói lên lời.
Cô định gọi xe, nhưng vừa rồi tài xế gọi điện thoại tới, nói là đang chờ ở dưới lầu công ty, nếu cô xuống cứ gọi điện thoại cho anh ta.
Trình Ly thế mới biết, Dung Kỳ phái tài xế tới đón cô.
Khi Trình Ly đánh xe về nhà, vừa đẩy cửa ra, ánh sáng trong nhà chiếu tới.
Cô thay dép lê, đi vào trong nhà, thì đụng phải người đàn ông đang bước ra từ phòng bếp.
"Anh" Trình Ly vừa định nói chuyện, đã ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc: "Uống rượu?"
Khuôn mặt Dung Kỳ không đỏ lắm, chỉ là vừa mở miệng, giọng nói khàn khàn sau khi uống rượu:
"Có uống một ít. Cho nên không thể đến đón em."