---
Bữa ăn cơm tối nay như khúc gỗ nghẹn ở họng Trình Ly.
Đặc biệt là khi Hứa Ký Hành chủ động nâng ly chúc mừng cô, Trình Ly không kìm được phải viện cớ vào nhà vệ sinh.
Còn gì tệ hơn việc phải hợp tác làm ăn với bạn trai cũ ngay sau khi chia tay.
Cũng may là hơn tám giờ rồi, bữa tối không khác gì một trận tra tấn đối với Trình Ly đã kết thúc.
Bởi vì Trình Ly đến bằng xe của công ty nên Nhậm Khuông hỏi: "Em vẫn ngồi xe của công ty, hay là để cho Ký Hành chở về?"
Lời vừa dứt, đột nhiên có một giọng nói xinh đẹp vang lên: "Ký Hành."
Giọng nói này đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Một cô gái mặc bộ đồ màu hồng đang đi về phía cửa với mái tóc dài và chiếc khăn choàng. Cô ta không quá xinh đẹp nhưng ăn mặc khá sành điệu, đi thẳng đến trước mặt Hứa Ký Hành.
Trong khoảnh khắc Hứa Ký Hành nhìn thấy cô gái này, anh ta có chút kích động.
Hứa Ký Hành không nhịn được mà nhẹ nhàng hỏi:
"Sao em lại tới đây?"
"Em biết anh uống rượu nên đặc biệt tới đón anh về nhà đó."
Uông Thư Nhan khẽ cười, vươn tay phủi phủi áo sơ mi của hắn: "Em có chu đáo không?"
Mọi người có mặt đều bị sốc bởi cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Đặc biệt là những đồng nghiệp khác của Phiếm Hải, bao gồm cả Nhậm Khuông, tất cả đều quay đầu nhìn Trình Ly.
Tất cả đều trưng ra vẻ mặt nghi hoặc, không hiểu tình huống đang diễn ra hiện tại là tình huống gì.
Nhưng lúc này cánh tay của Uông Thư Nhan đã choàng qua cánh tay của Hứa Ký Hành, ánh mắt nhìn về phía này.
Rõ ràng tất cả mọi người đang túm tụm lại ở một chỗ, nhưng ánh mắt cô ta lại chỉ nhìn chằm chằm một mình Trình Ly.
Hiển nhiên cô ta đã biết rõ mối quan hệ giữa Trình Ly và Hứa Ký Hành.
Ánh mắt hai bên chạm nhau, lúc này Trình Ly có thể nhìn thấy trong mắt đối phương không hề che giấu sự đắc ý của kẻ chiến thắng.
Giờ phút này, Hứa Ký Hành chính là chiến lợi phẩm mà cô ta ôm trên tay để khoe khoang.
Vẻ mặt Hứa Kế Hoành hơi cứng lại, chắc anh cũng không ngờ rằng cô lại tới thẳng chỗ này.
Nhưng anh ta vẫn đưa tay vuốt tóc Uông Thư Nhan.
Giờ phút này, Trình Ly cảm thấy mình như đang ngụp lặn trong dung nham.
Cơn giận tích tụ trong lòng cô đã đạt đến cực hạn, cô cảm thấy cơ thể mình như thể sắp nổ tung.
Sao lúc này người vây quanh lại không đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ những ánh mắt đồng cảm thôi cũng đã đủ để cô muốn ngất đi rồi.
May mắn là Nhậm Khuông có nhiều kinh nghiệm ứng phó, mở miệng phá vỡ bầu không khí:
"Xe tới rồi này, chúng ta nhanh chân lên xe đi."
Anh đang giúp Trình Ly đỡ bối rối.
Trình Ly cũng không thèm liếc nhìn hai con người tre trẽn kia, đi thẳng ra ngoài cửa.
Đợi cô lên xe rồi, những đồng nghiệp khác cũng lên xe.
Sự yên lặng chết chóc bao trùm toàn bộ chiếc xe.
Nhưng bầu không khí này lại khiến lửa giận trong lòng Trình Ly cuộn trào.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy giận đến mức lồng ngực như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
Cô hướng ánh mắt ra cửa sổ, nhưng sự chú ý của cô thì không hướng theo ánh mắt.
Trước mắt cô, cảnh đêm lặng lẽ lướt qua kèm thêm những gì vừa mới xảy ra, hình ảnh cô gái kia kéo tay Hứa Ký Hành, ra vẻ ân ân ái ái trước mặt cô và mọi người.
Vốn là cô muốn giải quyết chuyện chia tay một cách nhẹ nhàng, cô không thể cắn lại con chó đã cắn mình được.
Ngay cả khi cô gái đó xuất hiện, Trình Ly vẫn hy vọng rằng Hứa Ký Hành có thể giữ lại chút tôn trọng cuối cùng cho cô, lặng lẽ mang người kia đi.
Không thì ít nhất cũng không làm cho cô cảm thấy khó xử trước mặt các đồng nghiệp.
Dù gì thì đêm Thất Tịch mấy hôm trước cô còn nhận được bó hoa tươi từ anh ta.
Khi đó người trong công ty đều biết bọn họ vẫn chưa chia tay.
Nhưng khi Hứa Ký Hành vươn tay vuốt mái cô gái kia, lửa giận đã nuốt lấy Trình Ly.