Khách sáo lễ phép chân thành, tất cả đều không thiếu.
“Trình Ly?” Đuôi mắt Dung Kỳ nhếch lên độ cung nhợt nhạt.
Trình Ly chớp chớp mắt, nghĩ thầm không phải đến tận bây giờ anh mới nhớ ra tên của mình đó chứ? Vậy cũng thật làm khó anh rồi.
“Ừ, là tôi.” Trình Ly tốt tính đáp.
Trong giọng nói của Dung Kỳ chứa đựng vài phần nghiền ngẫm: “Cậu nói câu nào câu nấy cũng xưng ngài, tôi còn tưởng tôi nhận nhầm người, tưởng cậu không phải bạn học cũ của tôi đó.”
Bạn thời cao trung (cấp ba) ai lại nói năng khách sáo như vậy?
Trình Ly im lặng vài giây, trực tiếp hỏi: “Ăn cơm, đi không?”
“...”
Lúc này bà cụ Hướng đã ôm bình hoa đi tới, thấy Dung Kỳ bèn lập tức sai anh: “Cháu xuống đúng lúc lắm, mau đi siêu thị mua chút củ cải trắng về.”
“Mua cái đó làm gì?” Dung Kỳ hỏi lại.
Bà cụ Hướng liếc xéo anh một cái: “Đương nhiên là nấu cho Ly Ly ăn rồi, con bé luôn thích ăn bánh củ cải chiên do bà làm nhất. Hồi đó lúc các cháu học cấp ba, ông nội cháu bị bệnh mấy ngày, bà không mở bán được, chẳng phải con bé thèm ăn đến nỗi tìm tới tận nhà hay sao?”
Trình Ly: “...”
Chuyện mất mặt như vậy thật ra ngài chẳng cần nói ra đâu.
“Bà Hướng ơi, không cần phiền phức như vậy đâu ạ, cháu chỉ đến trả dép lê mà thôi.” Trình Ly nhanh chóng từ chối.
Cụ bà lại không đồng ý nói rằng: “Đã mấy năm rồi cháu chưa được ăn bánh củ cải chiên do bà làm rồi, cứ thử xem tay nghề của bà có còn được như lúc trước không.”
Trình Ly còn muốn từ chối thì người đàn ông bên cạnh lại bất ngờ nói: “Đi thôi.”
“Hả?” Trình Ly quay đầu nhìn về phía anh, đi đâu chứ?
Dung Kỳ nhìn cô: “Đi siêu thị mua củ cải trắng, chẳng lẽ cậu muốn để tôi đi một mình?”
Cũng đúng.
Không đúng!
Trình Ly đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, cũng đâu phải cô một hai muốn ăn đâu!
Có điều Dung Kỳ đã quay đầu đi về phía cửa, Trình Ly chỉ đành lủi thủi theo sau.
Hai người đi ra ngoài, Trình Ly bất đắc dĩ nói: “Ngại quá, lại làm phiền cậu nữa rồi.”
Ngay từ đầu Dung Kỳ không lên tiếng, nhưng khi ra khỏi cánh cổng sắt chạm trổ của nhà mình thì lại chầm chậm mở miệng: “Nếu thật sự cảm thấy phiền phức thì...”
Anh khẽ dừng, Trình Ly nhìn về phía anh.
“Lát nữa ăn nhiều một chút.”
Trình Ly: “Hở?”
Dung Kỳ: “Đã lâu rồi bà tôi chưa làm, tôi muốn để bà vui vẻ.”
“Ồ, ra là vậy.” Trình Ly gật đầu đã hiểu, chẳng qua đáy lòng lại cảm thấy vi diệu, kể từ khi cô và Dung Kỳ gặp lại, cơ bản anh đều bày ra dáng vẻ lạnh nhạt xa cách, thế mà không ngờ lại chu đáo thế này.
Siêu thị cách ngôi nhà kiểu Tây không xa, hai người đến đó rất nhanh.
Cũng may bây giờ kỹ thuật phát triển nên bất kể rau củ mùa nào siêu thị cũng có bán.
Hai người nhanh chóng mua được củ cải trắng.
Sau khi ra khỏi siêu thị, chưa đi được vài bước, vừa lúc gặp được một bà cụ đang bán hoa lan trắng và hoa sơn chi, hoa sơn chi được xâu thành một chuỗi lắc tay, mà hoa lan trắng được dây thép móc thành một cái kim cài áo.
Và ập vào mũi là một mùi hương thanh mát thấm vào ruột gan.
“Cậu trai à, mua cho bạn gái cậu một đóa hoa lan trắng để đeo đi.” Bà cụ gọi hai người lại, mỉm cười chào hàng.
Thật ra Trình Ly không ngại mua một chuỗi nhưng cô vẫn nhanh chóng giải thích: “Bọn cháu không phải người yêu.”
Dung Kỳ đứng bên cạnh liếc nhìn cô một cái.
“Bao nhiêu tiền một cái vậy ạ?” Trình Ly sợ bà cụ nói nữa thì hơi xấu hổ nên nhanh chóng hỏi giá.
Bà cụ báo giá, Trình Ly cúi người chọn lựa.
“Cậu trai à, cậu tới chọn giúp bạn gái đi chứ.” Bà cụ vẫy tay với Dung Kỳ.
Trình Ly: “...”
Cô không thể không nói: “Bà ơi, bọn cháu không phải người yêu của nhau thật, cháu với cậu ta đều độc thân.”
“Ai da, hai cô cậu đều độc thân chẳng phải vừa hay ghép lại thành một cặp hay sao?”
Cũng không thể trách bà cụ nhiệt tình quá đỗi, thật sự khi hai người đứng chung một chỗ, mặc kệ là dáng người hay là diện mạo đều vô cùng đẹp mắt, nói bọn họ không phải một đôi thật sự khiến người khác hơi nuối tiếc.
Trình Ly còn định giải thích, bản thân cô cảm thấy không sao nhưng cô sợ Dung Kỳ sẽ thấy bản thân cô đang chiếm tiện nghi của anh.
Ai ngờ người đàn ông nãy giờ không có động tĩnh lại đột nhiên nói: “Mua hết đi.”
Trình Ly quay đầu, khiếp sợ nhìn anh.
Dung Kỳ lại nhìn bà cụ, giọng điệu thản nhiên: “Bọn cháu mua hết mấy thứ này.”
Đây là sự tùy hứng của kẻ có tiền đấy ư?
Chẳng qua nhìn dáng vẻ vui mừng của bà cụ, Trình Ly cũng không nói gì nữa.
Mãi đến khi hai người xách một túi hoa lan đầy về nhà, Trình Ly nói: “Cậu còn khá tốt bụng.”
Có lẽ do bà cụ này khiến anh nhớ lại những ngày khi bà cụ Hướng còn bày hàng bán.
Vài người sau khi trở nên giàu có sẽ không khỏi mắt cao hơn đỉnh đầu.
Cô phát hiện Dung Kỳ không có tật xấu này.
Tuy nhìn anh rất lạnh nhạt nhưng chắc có lẽ do không thân với cô.
Dung Kỳ nghe thế cũng không trả lời mà đột nhiên hỏi ngược lại: “Khi nãy cậu nói cậu cũng độc thân?”
Cũng không biết là do bản thân Trình Ly đã có lập trường sẵn.
Hay do cách nói năng của Dung Kỳ thật sự không đúng.
Trình Ly cảm thấy bản thân nghe được một sự trào phúng nặng nề, dường như đối phương đang nói “Ồ hóa ra cậu cũng giống như tôi, cũng đều là cẩu độc thân đấy thôi.”
Chẳng lẽ anh đã nghe thấy những lời hôm qua Lăng nữ sĩ nói ra?
“Khinh thường độc thân à?” Trình Ly không hề có chút tự tin nào phản bác.
Dung Kỳ lạnh nhạt nói: “Không có.”
Trình Ly thấy khóe miệng anh gợi lên ý cười, lòng thầm khinh bỉ, đều cười thành như vậy thì có gì không dám nhận?