----
Tuy rằng bà cụ Hướng vô cùng kinh ngạc khi hai người mang về bó hoa ngọc lan to đùng, nhưng khi bà nghe được bó hoa đó mua từ đâu thì cũng không nói gì.
Tóm lại chỉ những người đã từng dầm mưa mới biết cách cầm ô như thế nào.
Chẳng mấy chốc, bà cụ Hướng đã vào bếp làm bánh.
Tất nhiên Trình Ly sẽ không chỉ biết ngồi ở một góc ngại ngùng chờ ăn.
Cô chủ động vào bếp, hỏi bà: "Bà Hướng, con giúp bà rửa củ cải nha."
"Không cần đâu, con cứ ra kia ngồi chờ một lát. Bà làm nhanh lắm, sắp xong rồi." Chân tay bà cụ Hướng vẫn còn nhanh nhẹn hoạt bát chẳng thua kém năm xưa là bao.
Khi hai người trẻ đi siêu thị thì bà cụ Hướng đã chuẩn bị bột xong.
Trình Ly cũng không khách sáo, cô lấy củ cải mới mua bỏ vào bồn rồi rửa sạch.
Bà cụ Hướng nói: "Mấy thứ này con đâu có biết làm. Con ra ngoài kia nói chuyện phiếm với Dung Kỳ đi."
Nói chuyện phiếm với cậu ta sao?
Trước đó hai người bọn họ nói chuyện dở đến mức suýt nữa không vui vẻ rồi, hay là thôi đi.
"Con ở trong này nhìn bà làm."
Trình Ly khẽ cười nói:
"Hay là bà lo con học trộm nghề của bà ạ?"
Bà cụ Hướng vui vẻ nói:
"Nếu con muốn học, bà sẽ dạy con. Bà chỉ sợ con không muốn thôi, dù sao bây giờ chả có mấy cô gái muốn vào bếp nữa."
Chưa làm bao lâu thì bà cụ Hướng lén nhìn ra ngoài cửa phòng bếp, thấy Dung Kỳ đi ra ngoài nghe điện thoại.
Bà thấp giọng hỏi: "Ly Ly, bà cụ Hướng nhờ con giúp một việc được không?"
"Tất nhiên là được rồi ạ." Trình Ly lập tức đáp lời.
Bà cụ cất giọng nói:
"Con cũng biết đấy, chúng ta vừa mới quay về Thượng Hải, trước sau chả quen biết người nào.
Dung Kỳ thì suốt ngày cắm đầu vào công việc, cũng không biết tìm một cô bạn gái cho mình.
Bà nghĩ, các con vừa là bạn từng học chung, lại vừa trẻ trung.
Nếu con quen biết cô gái nào thì có thể giới thiệu cho Dung Kỳ của bà được không?"
"Cậu ấy cần hẹn hò ạ?" Trình Ly kinh ngạc.
Bà cụ Hướng nhẹ nhàng than thở:
"Sao lại không cần được, cả ngày nó chỉ biết đến công việc thôi."
Đây là lần đầu tiên Trình Ly gặp phải chuyện như thế này, cô chưa từng đóng vai bà mối bao giờ nên chỉ có thể trả lời:
"Con thấy có lẽ là cậu ấy muốn lo cho sự nghiệp trước nên tạm thời không nghĩ đến việc tìm bạn gái.
Nếu không công việc của cậu ấy phải tiếp xúc với nhiều người như thế, cũng không đến mức không quen biết cô gái nào."
"Ai mà chẳng biết thế.
Trước đây bà cũng bảo nó rồi, bảo nếu nó có gặp được cô gái nào thích hợp thì dẫn về cho bà xem.
Ai ngờ đâu nó nói cái gì mà sẽ không liên lụy dính dáng đến phụ nữ trong công ty, cái gì mà dễ dàng...."
Trình Ly thấy bà cụ Hướng rối rắm liền nói hộ bà:
"Không phân biệt được việc công và tư ạ?"
"Đúng, đúng rồi."
Bà cụ Hướng cười khổ, có vẻ lo lắng nói:
"Nhưng tầm tuổi của nó cũng nên tìm bạn gái để kết hôn rồi.
Không thì không biết bà còn có thể nhìn thấy cháu trai hay không."
Trình Ly an ủi bà:
"Bà à, bà đừng sốt ruột, mấy chuyện liên quan đến duyên phận này không nói chắc chắn được.
Nói không chừng vài ngày sau cậu ấy lại gặp được cô gái cậu ấy ưa thích, rồi đùng một cái kết hôn thì sao."
"Nếu được như vậy thì bà mừng lắm."
Bà cụ nhìn Trình Ly, vẻ mặt đầy nuối tiếc.
Ngày hôm ấy trò chuyện với Lăng Sương Hoa bà mới biết hiện tại Trình Ly đã có bạn trai.
Nếu không thì bà rất muốn chọn Trình Ly làm cháu dâu của mình.
Ngoại hình xinh đẹp, tính tình cũng tốt, hơn nữa cô còn là bạn học thời cấp ba của Dung Kỳ, quen biết nhau, rất phù hợp
Đáng tiếc thật.
Bà cụ Hướng vỗ vỗ mu bàn tay của Trình Ly, thở dài: "Ly Ly này, mong cháu giúp bà."
"Dạ được ạ."
Trình Ly ngại phải từ chối người già, nhưng cô vẫn rào trước:
"Thế nhưng bà phải bàn bạc với cậu ấy trước đó.
Nhỡ đâu con thật sự tìm được một cô bạn gái phù hợp giới thiệu cho cậu ấy nhưng cậu ấy lại không muốn thì xấu hổ lắm."
Bà cụ Hướng thấy cô đã đồng ý, hài lòng đáp:
"Con yên tâm, bà chắc chắn sẽ khiến nó đồng ý."
"Dạ tốt rồi, nếu cậu ấy đồng ý thì bà cứ gọi điện thoại cho con. Lúc đó con sẽ xem xem có người nào phù hợp để giới thiệu cho cậu ấy không."
Trình Ly đồng ý khiến tâm tình bà cụ thư thái hơn phần nào.
Những chiếc bánh củ cải chiên ra lò đã khơi lại hương vị tuyệt vời năm đó cho Trình Ly.