Mục lục
Kết Hôn Mà Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

----

Tưởng Triết: "Không đúng, cậu nói ai ..."

Nhưng anh ấy đột ngột dừng lại.

Cô ấy?

Cô nào?

Sau mười phút.

Trình Ly xử lý xong vết rượu trên áo len rồi trở về phòng.

Tưởng Triết quay đầu nhìn cô chằm chằm, cho đến khi Trình Ly nhận ra, khẽ cau mày, trầm giọng nói:

"Là mùi rượu trên người tôi còn nồng lắm sao?"

Hẳn là không còn, cô đặc biệt dùng nước làm ướt, sau đó dùng máy sấy sấy khô một lúc rồi.

"Không phải."

Tưởng Triết lắc đầu, nghẹn nửa ngày, anh ấy đột nhiên nói: "Cô là. . ."

Trình Lỵ hơi kinh ngạc, ánh mắt lộ ra một chút đồng tình, thấp giọng nói:

"Trình Ly, tôi là Trình Lỵ."

Không ngờ có người trông còn trẻ mà trí nhớ kém đến vậy.

Một lúc sau, Tưởng Triết đứng dậy bước ra ngoài.

Mọi người đều cho rằng anh ấy phải đi, muốn giữ anh ấy lại.

Tưởng Triết cười nói:

"Không phải, tôi ra ngoài đón một người bạn, thật sự là đón một người bạn."

Thấy vậy mọi người mới không giữ lại.

Nhưng không ngờ năm phút sau, Tưởng Triết thật sự đẩy cửa đi vào, cười nói:

"Tôi nói đón một người bạn, thật sự là đi đón cậu ấy."

Khi mọi người ngẩng đầu liền thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa.

Dáng người anh cao gầy, mặc một chiếc áo khoác len mỏng màu đen, gương mặt tuấn tú, ánh mắt lãnh đạm, dù chỉ lẳng lặng đứng đó cũng khiến người ta có cảm giác không thể chạm tới.

Dung Kỳ.

"Dung tổng, đây mới là khách quý thật sự nha."

Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón Dung Kỳ.

Tưởng Triết cười ha hả:

"Tôi nói là đi đón một người bạn mà, các người còn không tin."

Dung Kỳ nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt quét tới dừng trên người Trình Ly một chút rồi mới cười nhẹ, nói:

"Tôi không làm phiền mọi người chứ."

"Không có, không có."

"Ngài có thể tới chính là vinh hạnh của chúng tôi."

"Bình thường muốn mời cũng không mời được."

Mặc dù Dung Kỳ và Tưởng Triết đều là những người trẻ tuổi, nhưng cả hai đều có tiếng nói nhất trên thương trường, đặc biệt là Dung Kỳ, mọi người đều biết rằng hiện tại Khoa học Kỹ thuật Khải Vực đang phát triển với tốc độ cao.

Các nhà đầu tư đều muốn đầu tư vào con tàu Khải Vực sắp cất cánh này.

Chẳng mấy chốc, người phục vụ đã sắp xếp lại chỗ ngồi.

Tưởng Triết nói:"Chỉ cần đặt thêm một cái ghế bên cạnh tôi."

Vì vậy người phục vụ đã đặt thêm chiếc ghế giữa Tưởng Triết và Trình Ly, cho nên Dung Kỳ liền thuận lợi ngồi sát Trình Ly.

Trình Ly lặng lẽ nhìn anh.

Thấy anh chẳng ngại ngồi bên cạnh mình, còn không có phản ứng đặc biệt nào.

Mặc dù trước đó hai người đã bí mật kết hôn, nhưng kể từ khi dọn về ở chung, đây là lần đầu tiên cô đối mặt với Dung Kỳ mang vẻ mặt lạnh nhạt thế này.

Cô không lên tiếng, lẳng lặng di chuyển sang một bên.

Lúc này, Bành tổng ở một bên dẫn đầu nói:

"Dung tổng, ngài có thể tới là vinh hạnh của chúng tôi, dù sao chúng tôi cũng rất muốn hợp tác với ngài."

“Muốn hợp tác với tôi sao?” Dung Kỳ vươn tay nhẹ nhàng lắc ly rượu trước mặt.

Trình Ly liếc nhìn, đó là ly rượu của cô.

"Được." Dung Kỳ vui vẻ gật đầu.

Mọi người lập tức nhìn về phía Bành tổng, Bành tổng cũng mừng như điên, cười nói:

"Ngài nói thật chứ?"

"Chỉ cần ông uống hết chai rượu này, ngày mai ông đến công ty, chúng ta nói về chuyện góp vốn."

Dung Kỳ chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh, nơi người phục vụ đặt một chai rượu trắng hoàn toàn chưa khui.

Nháy mắt, tất cả người trong phòng như bị ấn nút tạm dừng.

Im lặng. đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Trình Ly cũng nhìn vào chai rượu kia, chớp chớp mắt.

Ngay sau đó, một tiếng nổ vang lên bên tai cô, đó là tiếng tim cô đang rung lên.

Một suy nghĩ rõ ràng hiện lên trong tâm trí cô.

——Người đàn ông bên cạnh tới chống lưng cho mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK