----
Quán rượu này không phải kiểu ồn ào ầm ĩ mà là một blue bars (*) lãng mạn, đêm nay là đêm Thất Tịch, trên sân khấu phía đối diện có một cô gái với mái tóc dài xõa trên vai mặc một chiếc váy hai dây, giọng hát ngân nga uyển chuyển của cô cất lên trong bầu không khí mờ ảo nơi đây, khiến người ta không thể không chìm đắm.
(*)Blues bar: quán bar theo phong cách bình dân mang phong cách miền Tây nước Mỹ.
Tưởng Triết nghe thấy bài hát này, cậu hoài niệm nói:
"Không ngờ lại còn nghe được bài hát tiếng Pháp "Elaine" này đấy, cậu có nhớ người bạn gái mà tôi kể hồi còn ở lớp vị thành niên không?
Cô ấy cực kỳ thích bài hát này, mỗi khi hai chúng tôi ở cạnh nhau, cô ấy kiểu gì cũng phải kéo tôi cùng nghe mp3 với cô ấy."
Tưởng Triết vừa lắng nghe khúc nhạc, vừa bồi hồi về thời thanh xuân đã qua của mình.
Đâu ngờ rằng người đàn ông đối diện mình chẳng thèm nể mặt chút nào, đến giờ vẫn còn cúi đầu chăm chú nhìn điện thoại.
"Chẳng lẽ điện thoại cậu đẹp đến mức vậy sao, bây giờ đã tan làm rồi, cậu hiểu tan tầm là cái gì không?
Tan tầm nghĩa là nghỉ ngơi, tuyệt đối không xử lý mấy chuyện lộn xộn ở công ty đó."
Tưởng Triết cảm thấy mình ít nhiều gì cũng có chút tính cuồng công việc trong người, nhưng không ngờ rằng khi so sánh với Dung Kỳ thì cậu chẳng khác nào gặp được sư phụ.
Những lời này vừa được thốt ra, Dung Kỳ lại thật sự chịu nể mặt mà ngẩng đầu lên, anh nhìn lại với nét mặt thờ ơ chẳng quan tâm:
"Người cậu đang nói tới chính là cô bạn gái sau khi biết cậu mới chỉ mười lăm tuổi thì nhanh chóng đá cậu rồi yêu người khác ấy hả?"
Một mũi tên từ nhiều năm trước đột nhiên quay lại găm vào ngực vào ngực.
Tưởng Triết giơ tay che ngực: "Cậu nhất định phải nhắc đến nỗi đau tinh thần của tôi hả."
So với một Tưởng Triết tay nghề điêu luyện trên tình trường của ngày hôm nay, thì rõ ràng một Tưởng Triết ở lớp học vị thành niên non nớt hơn nhiều.
Có lẽ là bởi vì sau khi vào lớp học vị thành niên không bị quản lý nghiêm ngặt như ở trường cấp 2, mà xung quanh đâu cũng là sinh viên đại học, còn có rất nhiều đôi yêu nhau trong trường.
Vì vậy có người nào đó đã ngo ngoe rục rịch, mà Tưởng Triết chính là cái người ngo ngoe rục rịch đó.
Khi ấy cậu ta dựa vào mặt mũi và chiều cao đánh lừa người khác của mình mà tìm được một người bạn gái học năm nhất đại học khoa nghệ thuật.
Ngày vui ngắn chẳng bằng một gang, khi cô gái kia phát hiện ra cậu mới mười lăm tuổi thì đá cậu không chút do dự, rồi bắt đầu yêu một đàn anh khác cũng học cùng khoa nghệ thuật.
"Cô gái xấu xa, lúc đó còn nói là muốn làm Elaine của tôi cả đời nữa chứ, có điều, bây giờ ngẫm lại, tôi thực sự thấy nhung nhớ." Tưởng Triết cười thở dài.
Những chuyện đã làm thời tuổi trẻ lông bông, giờ đây khi nhắc lại chỉ còn thấy hoài niệm.
Dung Kỳ ngẩng đầu nhìn cậu ta: "Lúc cậu khóc lóc ở ký túc xá đâu có nói vậy."
Đm....
Nói bạn cũ như vậy thật là không hay, bao nhiêu vốn liếng từ mấy năm trước đều đã rơi hết vào tay cậu ta chẳng còn một xu rồi mà
Tưởng Triết thấy không thể nào ngồi chờ chết được, cậu hỏi ngược lại:
"Nào nào nào, kể một ít cho anh em của cậu nghe về Elaine của cậu đi."
"Là ai?" Dung Kỳ lạnh nhạt đáp lại.
Tưởng Triết: "Đừng có giả vờ. Cậu là người duy nhất trong nhóm mình được trải qua thời cấp ba, mấy bạn nữ bằng tuổi học cùng trường đầy một đống, đâu có như bọn tôi, giương mắt nhìn xung quanh toàn là đàn chị, ai cũng coi bọn tôi như trẻ con, ai nấy đều khinh thường."
Bọn họ là bạn học cùng lớp vị thành niên, nhập học khi chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, đại thể là không được đi học trường cấp ba.
Khi Dung Kỳ nghỉ học thì lại trở thành người duy nhất trong lớp học lên cấp ba.
"Vậy đổi cách gọi khác vậy, mối tình đầu thì sao? Bạch nguyệt quang?" Tưởng Triết đánh giá cậu, rồi lại than thở: "Đừng nói với tôi là với gương mặt này của cậu mà đến một mối tình đầu cũng không có nhé."
Đúng lúc này, một cô gái ở bên cạnh bước tới, cô ấy cầm điện thoại, nét mặt ngượng ngùng nhìn Dung Kỳ:
"Ừm, em có thể xin Wechat của anh không ạ? Bạn của em thấy anh đẹp trai quá, nhưng cậu ấy xấu hổ."
Cô gái có mái tóc xoăn dài màu hạt dẻ, mặc một chiếc váy ngắn màu đen, chân dài eo thon, khi nói chuyện thì hơi nghiêng đầu, trông vừa đáng yêu vừa ngượng ngùng, chính là kiểu con gái trong trẻo thuần khiết có thể kích thích ham muốn bảo vệ của các nam sinh.
Tưởng Triết lập tức bật cười, nhìn Dung Kỳ đầy chế nhạo.
Dung Kỳ liếc nhìn cô gái, hời hợt đáp lại: "Không được."
"Người thứ ba rồi đó." Mạnh Nguyên Ca nắm lấy tay Trình Ly.
Trình Ly: "Gì cơ?"
Mạnh Nguyên Ca hếch cằm sang phía bên trái:
"Đây là cô gái thứ ba trong tối nay tiếp cận Dung Kỳ rồi, nhưng mà tớ thấy cậu ta vẫn giữ mình trong sạch, chưa add ai cả."
"Không hổ là nhà báo, quan sát cẩn thận ghê." Trình Ly cười khẽ.
"Hình như ba cô gái này còn không biết cậu ấy là ai, họ tiếp cận chỉ vì gương mặt cậu ta thôi."
Về điểm này thì Trình Ly thấy cũng không có gì đáng bàn cãi.
Từ trước đến nay Dung Kỳ luôn được công nhận là có vẻ ngoài ưa nhìn, tam đình ngũ nhạc đều đẹp đến phi thường, tướng mạo xuất sắc, góc nghiêng sắc sảo thanh tú, hàng mi đen dài, đuôi mắt hơi nhếch, toát lên vẻ yên tĩnh nhưng lại lạnh lùng sắc bén, tất cả những gì bướng bỉnh ngông cuồng của thời niên thiếu giờ đây đều được che giấu nơi khóe mắt khi anh đã ở độ tuổi trưởng thành chững chạc.
Mấy năm nay, mỗi lần anh xuất hiện trên các phương tiện truyền thông đều gây ra nhiều cuộc bàn luận.
Đối với người thường mà nói, anh là tác phẩm cuối cùng của Nữ Oa, người khác dù muốn ghen tỵ cũng không đủ đẳng cấp để ghen tỵ
Chỉ có thể nhìn anh từ phía xa, ngắm nhìn anh thay đổi từ một sự người vốn dĩ đã chói mắt thành một người còn chói mắt hơn.
"Được rồi, đừng quan tâm người sinh ra ở vạch đích sẽ vừa ý một cô gái thế nào nữa." Tay Trình Ly xoa huyệt thái dương.
Bình thường cô ít khi uống rượu, dù gì cô cũng làm về kỹ thuật, là một công việc không cần phải uống rượu xã giao nhiều.
Lúc này cô mới uống được mấy chén, đầu đã đau như sắp nứt ra rồi.