----
Lúc những lời này vừa ra khỏi miệng, Trình Ly cảm thấy đầu óc mình tràn ngập tiếng ong ong xen lẫn với tiếng ô tô chạy ngang trên đường.
Cô nhìn thấy trên gương mặt người đàn ông trước mắt dần dần xuất hiện sự khiếp sợ và kinh ngạc.
Đợi một chút…
Như một cảnh phim bị bấm dừng.
Trình Ly đã tỉnh táo lại..
Nhưng mà lời nói đã thốt ra rồi.
Mặc dù cô không thể nhìn thấy biểu cảm của bản thân vào lúc này nhưng cô có thể cảm giác hai tai mình đang nóng lên.
Cô đứng yên tại chỗ, đầu óc lại không ngừng suy nghĩ.
Bây giờ cô phải làm sao?
Giả vờ đêm nay mình uống rượu say nên ăn nói bậy bạ sao?
Cái cớ này đúng là có thể nhưng vào lúc này, một hình ảnh đã biến mất lại xuất hiện trong tâm trí cô.
Trong sảnh nhà hàng, Uông Thư Nhan nhìn cô với ánh mắt đắc thắng, Hứa Ký Hành đưa tay vuốt ve tóc cô ta, quan trọng nhất là tất cả những người khác đều nhìn cô với ánh mắt đồng tình và thương hại.
Qua đêm nay, có lẽ tất cả nhân viên của Phiếm Hải đều sẽ biết.
Trình Ly bị người ta bỏ rơi.
Bạn trai cũ quang minh chính đại ôm đùi một kẻ giàu có, vứt bỏ cô.
Tất cả mọi người sẽ dùng ánh mắt như thấy kẻ bị chồng ruồng bỏ để nhìn cô.
Điều này khiến Trình Ly, một người đã sống hơn hai mươi năm, luôn được người khác theo đuổi, không thể chịu đựng được.
Lòng tự trọng của cô không cho phép cô chấp nhận những ánh mắt như vậy.
Lúc này, cô nắm chặt tay, lấy dũng khí đập nồi dìm thuyền*, nhìn về phía Dung Kỳ, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên nói:
"Trước tiên cậu cứ thử cân nhắc đề nghị của tô đii."
(* ý chỉ quyết đánh đến cùng.)
Nói xong, cô không thể chịu đựng được nữa mà quay đầu, muốn nhanh chóng trốn mất.
Nhưng cô mới đi được mấy bước thì có một giọng nói vang lên:
"Chạy cái gì?"
Trình Ly dừng bước.
Chạy cái gì?
Đương nhiên là bởi vì sợ bị cậu trực tiếp từ chối rồi.
Có câu nói rất hay, chỉ cần cô chạy đủ nhanh thì lời từ chối sẽ không đuổi kịp cô.
Nhưng Dung Kỳ đã mở miệng, cô cũng chỉ có thể dừng lại.
Cô chậm rãi quay đầu lại nhìn Dung Kỳ, anh chậm rãi khóa điện thoại bỏ vào túi quần, bình tĩnh đi về phía cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô, chậm rãi nói:
“Tôi có thể lý giải là vừa rồi cậu đang bắt nạt tôi phải không?"
Trình Ly bị nhìn đến mức da đầu tê dại.
Lời đã nói ra hết rồi, giờ rút lại chẳng phải càng giống thằng hề sao.
Dung Kỳ hơi nghiêng đầu, con ngươi đen láy sáng ngời chăm chú vào cô, hình như ý thức được điều gì, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một nụ cười hiếm thấy:
“Ồ, thì ra là thế.”
Thì ra là thế là thế nào?
Trình Ly nghe mà bối rối, khó hiểu.
Nhưng cô vẫn giải thích:
"Tôi nghĩ rằng chúng ta từng là bạn cùng lớp, hiểu nhau và thân thiết hơn. Thay vì xấu hổ ngồi với những người hoàn toàn xa lạ, chúng ta như thế này chẳng phải sẽ thích hợp hơn sao?"
“Không cần giải thích.”
Dung Kỳ lại liếc nhìn cô:
“Cậu nghĩ thế này cũng không sao.”
Nhìn anh giống như đang tốt bụng giải thích nhưng lại khiến Trình Ly thoáng nghẹn lời.
Nếu cô nói thêm gì nữa tiếp tục nói, càng giống như cô đang cố giải thích để che đậy.
Nhưng Trình Ly nhìn vẻ mặt của Dung Kỳ lúc này, đột nhiên nhận ra điều gì đó.