----
"Cứ theo phương án của các anh mà làm, mau chóng tiến hành đàm phán thu mua với Khoa học Kỹ thuật Dịch Hải."
Dung Kỳ giữ lại bản kế hoạch, cho Vạn Tử Thần rời đi trước.
Khi Vạn Tử Thần ra ngoài thì thấy Dung Kỳ vẫn nhìn chằm chằm bản tài liệu kia như cũ.
Chốc lát sau, Dung Kỳ lấy điện thoại ra gọi một cú.
"Dung tổng." Người kia nhận máy rất nhanh.
Dung Kỳ trầm giọng nói: "Tài khoản cá nhân hiện tại của tôi gom được bao nhiêu tiền?"
Đây là cố vấn tài chính riêng của Dung Kỳ, người nọ cũng rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đáp lại anh:
"Cho tôi hai ngày, có lẽ sẽ gom được khoảng chừng 30 triệu ạ."
Dung Kỳ nhíu mày, hạ thấp giọng đáp: "Thiếu."
"Ngài cần bao nhiêu tiền mặt ạ?" Cố vấn hỏi lại ngay lập tức.
Dung Kỳ suy nghĩ một lát, định giá tài chính của Phiếm Hải lần này là 4,6 tỷ, có thể họ sẽ tung ra 20% vốn cổ phần, tiền đầu tư chắc tầm 92 triệu."
Anh trả lời: "Khoảng một trăm triệu."
Cố vấn suy nghĩ một lát: "Ngài có đứng tên một số bất động sản ở Anh, khi trước đã có người đi khảo giá, nói rằng giá bán có lẽ khoảng 10 triệu bảng Anh, nhưng theo tôi tìm hiểu, những bất động sản này vẫn có chỗ để tiếp tục tăng giá tiền.
Chỉ là nếu ngài cần tiền gấp..."
Cố vấn cố ý dừng lại, để thời gian cho Dung Kỳ suy tính.
Nhưng Dung Kỳ trả lời dứt khoát:
"Vậy cứ bán trước đi, tôi cần số tiền mặt đó."
Giá trị tài sản của Dung Kỳ được ước tính cỡ hàng chục tỷ, nhưng đó là vốn cổ phần của Khải Vực.
Là người nắm giữ nhiều cổ phần nhất của Khải Vực, anh sẽ không bao giờ bán cổ phần của mình một cách dễ dàng.
Bởi vì điều này sẽ tạo ra hỗn loạn trong thị trường, khiến người ta nghĩ rằng anh không tin tưởng vào triển vọng của công ty.
Cố vấn: "Được."
Dung Kỳ hỏi lại: "Khoảng bao lâu thì có thể thành giao?"
"Nhìn chung những khu nhà cao cấp thế này cũng phải mất tối thiểu một tháng."
Cố vấn suy nghĩ hồi lâu rồi mới trả lời.
Dung Kỳ "ừ" một tiếng.
Vì trong đầu anh đã nhanh chóng vạch ra kế hoạch.
Anh có thể bảo LaCrosse Capital của Tưởng Triết ra tay, đến khi số tiền này vào sổ sách rồi giao cho Tưởng Triết là được.
Cúp máy xong, điện thoại của Dung Kỳ lại vang lên.
Trình Ly: [Có phải hành động hôm nay của em cặn bã quá không?]
Cặn bã?
Cái từ này khiến Dung Kỳ hơi buồn cười.
Dung Kỳ: [Vì sao?]
Trình Ly: [Vì em gọi điện bảo anh qua đây với em, rồi lại đuổi anh đi.]
Giờ Dung Kỳ mới hiểu được ý cô.
Anh khẽ "hừ".
[Đúng là...]
[Có hơi.]
Hai tin nhắn liên tiếp được chuyển tới, đầu Trình Ly ong ong.
À.
Thì ra trong lòng Dung Kỳ cũng nghĩ vậy.
Trình Ly ngẫm nghĩ một lát, haiz, biết thế thì đáng lẽ lúc ở bệnh viện đã mua mấy món ngon cho anh ấy rồi, dù sao thì cắn người miệng mềm (*) mà, nếu ăn đồ của cô thì anh cũng sẽ không nói thế.
(*): ăn đồ của người khác thì nói chuyện với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Nhưng ngay sau đó, Dung Kỳ lại gửi thêm một tin Wechat.
Dung Kỳ: [Vậy nên, anh có một yêu cầu.]
Trình Ly: [Anh nói đi.]
Rồi cô nhìn lên đầu WeChat, chữ Dung Kỳ và chữ “đối phương đang gõ” chuyển qua chuyển lại.
Trình Ly đợi đến nỗi tâm trạng hơi thấp thỏm.
Cho đến khi cuối cùng cũng có hai tiếng tích tích vang lên.
Trình Ly lập tức cúi đầu nhìn.
Là một tin nhắn ghi âm.
Cô cẩn thận mở lên, sợ phải nghe bất kỳ lời xét xử nào cho mình.
Dung Kỳ: "Những chuyện quá đáng thế này, nhớ là chỉ được làm với một mình anh thôi."