----
Vừa vào hội trường, Trình Ly bèn đi đến hàng ghế thứ sáu như lời đồng nghiệp nói.
“Nhậm tổng đâu?” Sau khi ngồi xuống, Trình Ly cúi đầu nhìn Đường Thụy Nguyên ngồi bên cạnh.
Anh ta là giám đốc R&D, có bằng tiến sĩ về điều khiển tự động, là nòng cốt kỹ thuật của Phiếm Hải.
Đường Thụy Nguyên thấp giọng nói: “Ngồi ở hàng ghế thứ hai đằng trước ấy, dù sao người ta là ông chủ, chúng ta được ngồi ở vị trí này đã là không tệ rồi.”
Trình Ly ngẩng đầu nhìn qua, quét một vòng, quả nhiên nhìn thấy Nhậm Khuông.
Việc sắp xếp chỗ ngồi như này ban tổ chức đã suy nghĩ rất cặn kẽ.
Vì hội nghị vẫn chưa bắt đầu, mọi người đều đi trò chuyện với những người họ quen.
Trình Ly ngồi yên lặng ở chỗ của mình, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi tới.
Có những người từ các công ty khác mà cô quen trước đây, cũng có người chưa từng gặp, chủ động lại đây chào hỏi.
Nói một hồi, trong tay Trình Ly đã đầy danh thiếp, danh thiếp của chính cô cũng đã đưa ra không ít.
“Bề ngoài đúng là bề ngoài mà, cho dù ngồi ở đây cũng có hằng hà sa số người đi đến bắt chuyện với cô.”
Đợi đến khi một người nữa rời đi, rốt cuộc Đường Thụy Nguyên không nhịn được nữa buông lời trêu ghẹo.
Trình Ly liếc nhìn anh ta một cái: “A, vậy lát nữa tôi sẽ lấy anh làm lá chắn.”
Đường Thụy Nguyên: “Đừng, đừng, người ta đến đây vì cô mà.”
Trong diễn đàn hội nghị thượng đỉnh công nghệ kiểu này, vốn dĩ tỉ lệ nam nữ tham gia đã không công bằng cho lắm rồi, nhìn thoáng qua một lượt thì cảm giác như nơi đây đều là đàn ông.
Một người như Trình Ly dẫu có ném vào trong đám người cũng vẫn khiến người ta nhìn thấy.
Cô ngồi lặng lẽ, chung quanh thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn sang.
Tuy sắc mặt của Trình Ly không thay đổi, nhưng bị người ta nhìn chằm chằm đánh giá mãi như thế thì khó tránh khỏi cảm thấy khá mất kiên nhẫn trong lòng, cô cúi đầu nhìn điện thoại rồi nói thầm:
“Sao vẫn chưa bắt đầu nhỉ.”
Chung quanh vẫn vọng vang tiếng người ồn ào ầm ĩ.
Nhưng đột nhiên cánh cổng phía bên trong mở ra, có một nhóm người bước ra từ trong đó.
Nhiếp ảnh gia vốn đang cầm camera một cách chán nản, ngay khoảnh khắc này anh ta ấn nút chụp xuống, đèn flash vang lên bốn phía, lần này có không ít truyền thông đến tham gia hội nghị.
“Công ty Khải Vực thế mà cũng tham dự.” Đường Thụy Nguyên ngồi cạnh kinh ngạc thốt lên.
Trình Ly nghe thấy bốn chữ công ty Khải Vực, ngẩng đầu theo bản năng.
Thì thấy người đàn ông dẫn đầu mặc một bộ vest đen đơn giản, cũng không đeo cà vạt, cổ áo của chiếc áo sơ mi hơi mở. Cả người anh mang một sự cao lớn đĩnh đạc hơn so với những người bên cạnh.
Quả nhiên một số người đã là tiêu điểm trời sinh, vừa xuất hiện đã hấp dẫn hết sự chú ý của mọi người.
Một hội trường to như thế, sau khi anh xuất hiện lại trở nên lặng ngắt như tờ.
“Một người đàn ông có thể làm được như thế này.”
Đường Thụy Nguyên ngồi cạnh cũng cảm giác được bầu không khí trong hội trường đã thay đổi rõ rệt sau khi Dung Kỳ đến, tấm tắc nói:
“Coi như không uổng phí cuộc đời.”
Trình Ly nhìn anh ta, thản nhiên nói: “Vậy à?”
“Cô dùng giọng điệu gì đấy?” Đường Thụy Nguyên kinh ngạc cảm thán.
Người trong giới tôn vinh Dung Kỳ cũng chẳng phải ngày một ngày hai.
Thậm chí còn có người từng nói một cách hài hước rằng nếu một ngày nào đó Dung Kỳ không làm kỹ thuật nữa thì gương mặt đó của anh cũng có thể kiếm cơm ở giới giải trí.
Bây giờ tầng lớp trong giới cũng không có giới hạn rõ ràng như vậy, rất nhiều nhà lãnh đạo doanh nghiệp cũng sẽ bị mời tham gia tiết mục trái ngành.
Trình Ly nhìn chằm chằm người đàn ông vừa ngồi xuống trên sân khấu, giọng điệu bình thản nói:
“Tôi cảm thấy có lẽ ánh mắt anh ta không tốt lắm.”
“Hả? Ánh mắt không tốt?”
Nếu không thì làm sao không trả lời tin WeChat.
Là không nhìn thấy thật hay là giả vờ không thấy?
Trình Ly cũng chẳng phải loại người keo kiệt gì, chỉ cảm thấy ít nhất anh cũng nên lịch sự trả lời tin WeChat một chút mới phải.