Mục lục
Kết Hôn Mà Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 ----

Trình Ly đứng bên cạnh Đường Thụy Nguyên, đợi đi chung với anh ta.

 

Đường Thụy Nguyên cũng chẳng biết phải làm gì, chậm chạp chạm vào cánh tay cô.

 

Trình Ly liếc anh ta một cái, ý bảo anh ta thành thật một chút.

 

Dung Kỳ vốn định xoay người, nhưng lại liếc thoáng qua bên này.

 

Anh dường như sực nhớ ra gì đó, quay đầu nói thẳng với Trình Ly: “Áo cứ để bên nhà cậu đi, chiều nay tôi phải đi Thẩm Quyến, vài ngày sau mới về được.”

 

Trình Ly há hốc mồm.

 

Dung Kỳ lạnh nhạt rời khỏi trước những đôi mắt sững sờ.

 

Đợi bọn họ đi rồi, Đường Thụy Nguyên mới nhìn Trình Ly một lúc lâu, thốt ra một câu: “Mẹ kiếp, tình huống gì đây.”

 

Đối mặt với biểu cảm khiếp sợ và khó hiểu của Nhậm Khuông, Trình Ly lập tức giải thích: “Chúng tôi không phải quan hệ đó.”

 

Nhưng câu nói mà Dung Kỳ thốt ra khi nãy thật sự khiến người khác phải nghĩ ngợi lung tung.

 

Không chỉ nhắc đến quần áo mà còn nói với cô chiều nay sẽ đến Thâm Quyến.

 

Cái này y như đang báo cáo hành trình của mình vậy.

 

“Quan hệ gì?” Đường Thụy Nguyên gặng hỏi, bình thường anh ta không phải loại người thích hóng hớt, nhưng thật sự rất tò mò.

 

Trình Ly hoàn toàn không nói được gì.

 

Điều này như thể đột nhiên có một cái nồi rớt từ trên trời xuống.

 

Nếu cô thật sự có gì đó với Dung Kỳ thì cô cũng không định cõng nồi.

 

Nhưng rõ ràng hai người cái gì cũng không phải, bây giờ cô có nói gì cũng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.

 

Mắt thấy hai người họ đều nhìn mình chằm chằm, Trình Ly chỉ đành giải thích chi tiết: “Hai người bọn tôi là bạn cùng trường.”

 

“Không thể nào, Dung Kỳ tốt nghiệp đại học Thanh Hoa, anh ta không phải sinh viên của Đại học J.” Đường Thụy Nguyên phản bác.

 

Nhậm Khuông cũng gật đầu.

 

Đường Thụy Nguyên cũng giống như họ, đều tốt nghiệp ở đại học J, nên trong đại học J có sinh viên nào nổi trội thì anh ta cũng nắm rõ trong lòng bàn tay.

 

Trình Ly nhẫn nại nói: “Chúng tôi là bạn cùng trường cấp ba.”

 

“Trình Ly, được lắm nha, cô giấu kín thật đấy.” Đường Thụy Nguyên kinh ngạc nói.

 

Trình Ly:

“Làm gì có, từ khi tốt nghiệp đến giờ chúng tôi không hề liên lạc với nhau.

Chỉ là gần đây bà nội của cậu ta chuyển đến sống gần nhà tôi nên mới gặp lại nhau.”

 

Đường Thụy Nguyên lắc đầu cảm khái: “Duyên phận này của hai người, được à nha.”

 

Nhưng Nhậm Khuông lại nói: “Có một mối quan hệ như thế này, cô cũng nắm chắc được phần nào rồi.”

 

Trình Ly nghe vậy rầu rĩ nói: “Chúng tôi chỉ là bạn cùng trường bình thường mà thôi.”

 

Đối với mối quan hệ mà Nhậm Khuông nói, thật ra đến tận bây giờ cô cũng không nghĩ tới.

 

Cho dù bây giờ cô hiểu giữa Dung Kỳ và cô có sự chênh lệch lớn như dải ngân hà, nhưng đến tận bây giờ cô cũng chẳng muốn lợi dụng anh để làm lợi cho công việc của mình.

 

Tất nhiên nếu bắt buộc phải nói cô đang ấp ủ mưu đồ gì thì có lẽ đang âm mưu con người của anh.

 

Vì Dung Kỳ đã rời khỏi Thượng Hải, mấy hôm nay Trình Ly cũng có tâm trạng nghỉ ngơi.

 

Mỗi ngày hai giờ một đường, ngoài công ty thì chính là nhà, điều này khiến Lăng Sương Hoa nhìn cô vài lần, do sự muốn nói gì đó rồi lại thôi.

 

Trên thực tế Trình Ly cũng biết đại khái là Lăng nữ sĩ muốn hỏi chuyện giữa cô và Hứa Ký Hành, nhưng nhất thời cô vẫn chưa tìm được cơ hội nào thích hợp.

 

Vì thế cô lại ở trong công ty tăng ca mỗi ngày.

 

Hôm nay cũng tăng ca đến hơn mười hai giờ, khi Trình Ly tắt máy tính rồi xuống lầu, thành phố rộng lớn như chìm vào tĩnh lặng, không còn ồn ào náo nhiệt.

 

Ưu điểm duy nhất của việc tăng ca chính là bắt xe không cần xếp hàng.

 

Rất nhanh, xe cô đặt đã đến nơi, vừa lên xe, cô dựa người vào hàng ghế phía sau, sự mệt mỏi thoáng chốc bao phủ lấy cô.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK