----
Trước đây mỗi bữa trưa Trình Ly đều phải quyết định ăn cái gì, bởi vì Tả Thanh Thanh rất khó chọn món.
Cuối cùng hôm nay cô cũng có thể đưa chủ đề khó nhằn này cho Dung Kỳ.
Dung Kỳ nở nụ cười, liếc cô một cái: "Được rồi, đi thôi."
Hai người sóng vai đi vào nhà ăn, giữa trưa nhà ăn rất đông người, toàn bộ khu vực nhà ăn đều chật kín người, chưa kể ở các cửa sổ còn có người đứng chờ.
Khoảnh khắc hai người bọn họ xuất hiện giống như là có hòn đá rơi vào hồ nước.
Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng đến mức đáng sợ.
Những người đang cúi đầu xem điện thoại ăn cơm cũng bị đồng nghiệp bên cạnh đẩy người, họ ngẩng đầu lên rồi trợn mắt há mồm nhìn hai người này.
Bọn họ đi về phía trước, mỗi một bước chân đều giống như ấn nút tắt tiếng tự động.
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn soi mói.
Mặc dù Trình Ly đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cô vẫn cảm thấy chỉ mình chuẩn bị là chưa đủ.
Vấn đề là mọi người biết rõ không nên nhìn chằm chằm bọn họ, nhưng vẫn nhịn không được.
"Rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của gấu trúc khổng lồ."
Từ đáy lòng Trình Ly cảm thán:
"Có thể mỗi ngày đều bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy mà vẫn không nổi điên, không hổ là quốc bảo."
Dung Kỳ nhíu mày, nặn ra nụ cười, cuối cùng cũng đã tới nơi.
"Bên này có vịt quay, ăn ngon lắm."
Dung Kỳ chỉ tay vào một ô cửa sổ, đây là cửa sổ chuyên quay nướng.
Phía trước họ có mấy chục người đang xếp hàng.
Vốn dĩ tất cả mọi người đều sắp xếp rất trật tự, nhưng vừa thấy hai người Dung Kỳ đến, đang đứng ở cuối hàng, trong nháy mắt mọi người đều cảm thấy lo lắng.
Buôn bán ở cửa sổ quay nướng luôn rất tốt, Trình Ly mỗi lần đến đều cảm thấy xếp hàng rất phiền, vì vậy chưa từng ăn qua.
Đặc biệt đứng trước bọn họ là hai đồng nghiệp nam, họ không nhịn được mà quay đầu lại nói:
"Tổng giám đốc Dung, hay là hai người gọi món trước đi."
Dung Kỳ không nói chuyện, anh khẽ nâng cằm lên, chỉ tay vào bảng thông báo trên đầu.
Hai đồng nghiệp nam ngẩng đầu lên thì thấy tấm biển màu đỏ có năm chữ: Hãy xếp hàng trật tự.
"Cảm ơn các anh, xếp hàng là quy định, chúng tôi sẽ làm theo." Dung Kỳ thoải mái và lịch sự nói.
Hai đồng nghiệp nam cũng không dám nhiều lời nữa.
Cuối cùng đến lượt Trình Ly và Dung Kỳ, không ngờ dì bán đồ quay nướng lại nhận ra Dung Kỳ, cười nói:
"Tổng giám đốc Dung, xin chào, lâu rồi không thấy cậu tự mình tới đây ăn."
Trông có vẻ Dung Kỳ rất thích cửa sổ bán đồ quay nướng này, lúc trước anh luôn tới đây ăn.
Sau này anh đến nhà ăn luôn bị nhìn chằm chằm, nên không thể nào tới đây nữa, Hà Trác Viễn mua giúp anh.
"Đúng vậy, tôi đưa cô ấy đến đây ăn thử." Dung Kỳ chỉ vào Trình Ly đang đứng bên cạnh.
Khuôn mặt của dì đang đeo khẩu trang trong suốt, nhưng khi nghe được những lời này, dì hơi kinh ngạc hướng ánh mắt về phía Trình Ly:
"Đây là?"
"Vợ của tôi."
Dung Kỳ nói.
Dì mở to hai mắt nhìn, "Cậu đã kết hôn rồi?"
Dung Kỳ gật đầu, đôi mắt đen láy hơi nheo lại nhìn dì bán, chậm rãi hỏi:
"Cô ấy có xinh đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp." Dì bán giơ ngón tay cái.
Trình Ly đứng bên cửa sổ, đằng trước thì bị dì bán nhìn chằm chằm, đằng sau bị đồng nghiệp khác nhìn chằm chằm.
Mãi cho đến bọn họ gọi đồ ăn xong, tìm được bàn trống, lúc này Trình Ly mới nói:
"Tổng giám đốc Dung, rốt cuộc anh muốn bao nhiêu người biết là anh đã có vợ hả."
Trình Ly cũng đã nhìn thấu tất cả.
Người đàn ông này có ý định đó.
Quả nhiên, Dung Kỳ nghe cô nói như thế, không chỉ không phủ nhận, ngược lại anh nhíu mày, trầm giọng nói:
"Công ty này còn ai không biết thì chính là do anh không hoàn thành nhiệm vụ."
Trình Ly: "..."