----
Anh không phải một người quá cứng nhắc, sau khi cương quyết cũng có để lại một khe hở.
Chỉ cần anh muốn, anh có thể dễ dàng làm được một cách hoàn hảo.
Ví dụ như hiện tại, khi Dung Kỳ mở miệng, sự chú ý của mọi người đều tập trung trên người anh, anh thuận miệng mấy câu cũng có thể được một đám người phụ họa.
Không phải vì nịnh hót anh mà là vì ảnh hưởng của anh trên thị trường.
Ban đầu thì tiệc rượu này vốn là mọi người trên thương trường vì tạo mối quan hệ, cùng trao đổi tin tức với nhau.
Rất nhanh, hầu như mỗi người đều có thể bắt chuyện với Dung Kỳ.
Ngoại trừ vị Bành tổng kia.
Dưới sự vô tình hay cố ý lạnh nhạt của Dung Kỳ với ông ta, trong khoảng thời gian tiếp theo, ông ta giống như bị tất cả mọi người lãng quên.
Mãi cho đến khi Dung Kỳ quay đầu nhìn về phía Trình Ly, cười nhạt nói:
"Chưa kịp hỏi nữa, cô tên là gì?"
"Trình Ly, tôi đang làm ở Phiếm Hải, công ty của chúng tôi làm về xe tự động."
Trình Ly nghe anh nói vậy, vô cùng phối hợp.
Dung Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc:
"Cô ở Phiếm Hải?
Tôi đã nghe nói về công ty của các cô, hệ thống đỗ xe tự động của các cô hiện tại rất có sức cạnh tranh trên thị trường, đặc biệt là hệ thống cảm biến đã đạt đến trình độ đứng đầu cả nước."
Trình Ly hơi bất ngờ, thật sự không ngờ anh lại nghiêm túc tuyên truyền cho Phiếm Hải như thế.
Cô nhịn không được thấp giọng nói:
"Anh quá khen rồi, Phiếm Hải có thể được anh khen ngợi là vinh hạnh của chúng tôi."
"Không có gì, trong nghề này của chúng ta mấy cái quảng cáo có thể cường điệu hóa mọi thứ, có kỹ thuật chính là có kỹ thuật."
Dung Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
"Công ty của các cô mặc dù tạm thời gặp chút khó khăn, nhưng vấn đề không lớn."
Nghe được Dung Kỳ nói như vậy, liền có người nhịn không được hỏi:
"Dung tổng, cậu rất xem trọng Phiếm Hải?"
Dung Kỳ ngẩng đầu, nở nụ cười:
"Kế hoạch chế tạo xe của Khải Vực, chắc hẳn tất cả mọi người đều có biết đến nó, chúng tôi đã tiến vào đường đua này đương nhiên sẽ chú ý đến một số công ty trong lĩnh vực đó. Mặc dù thời gian thành lập của Phiếm Hải chưa dài nhưng có công nghệ tiên tiến, nhân viên nghiên cứu phát triển đều xuất thân từ các trường đại học nổi tiếng, không phải là loại người tầm thường."
"Dung tổng, cậu có hứng thú với Phiếm Hải à?" Không biết là ai trực tiếp hỏi.
Dung Kỳ hơi nhướng mày, nhưng lại không trả lời vấn đề này.
Nhưng mọi người cũng có thể hiểu được, dù sao đây cũng là bí mật doanh nghiệp, sao có thể nói ra trên bàn rượu.
Đến bây giờ bọn họ mới đột nhiên phát hiện, thế mà Dung Kỳ cũng có hứng thú với Phiếm Hải.
Trong nháy mắt, suy nghĩ của bọn họ về Phiếm Hải có chút thay đổi.
Ban đầu, đầu tư vào công ty công nghệ như vậy như là đang đánh bạc, cược bản thân có thành công bắt được con kỳ lân còn chưa trưởng thành kia hay không.
Đám người không khỏi nhìn về phía hai người Dung Kỳ cùng Tưởng Triết.
Một người chưa đến ba mươi tuổi như Tưởng Triết, tại sao có thể có quyền lên tiếng hết sức quan trọng trong giới như thế, còn không phải bởi vì cậu vừa tốt nghiệp liền thành công bắt được con kỳ lân là Khoa học Kỹ thuật Khải Vực sao.
Cậu là người đầu tư thiên sứ cho Khoa học Kỹ thuật Khải Vực.
Nghe nói bây giờ giá trị khoản đầu tư cậu đầu tư cho Khải Vực đã tăng đến hơn một trăm lần.
Mà Khải Vực hiện tại vẫn đang phát triển thần tốc, khoản đầu tư của cậu đạt lợi nhuận gấp một ngàn lần chỉ sợ cũng là vấn đề thời gian mà thôi.
Tưởng Triết nghe Dung Kỳ nói cũng cố nhịn.
Nhịn để bản thân không thể hiện vẻ mặt khác lạ.
Đây cũng là đầu tiên anh phát hiện, kỹ thuật diễn của một người có thể đáng sợ như thế này.