----
Cơ thể hai người nằm trên sô pha, dán chặt vào nhau, lòng bàn tay đang đặt trên cổ cô chậm rãi di chuyển lên trên, ngón tay anh luồn vào trong mái tóc dài của cô, ôm chặt đầu cô, hôn cô thật sâu, không có chỗ cho cô rút lui.
Trong phòng khách yên tĩnh trống trải, ánh đèn sáng trưng, tiếng hít thở từ lâu đã mất đi sự bình tĩnh, dần dần trở nên hỗn loạn gấp gáp, khó mà phân biệt ai hỗn loạn hơn ai.
Bên tai, tiếng nhấm nháp từ nụ hôn bị không gian đóng kín yên tĩnh này khuếch đại vô tận, còn tiếng mưa rơi bên ngoài cửa sổ thủy tinh thì như biến thành tiếng nhạc đệm.
Trình Ly nhắm mắt lại nhưng giác quan của cô trở nên nhạy cảm hơn qua hàng mi mỏng.
Đặc biệt là khi cô ngửi thấy mùi trên người của Dung Kỳ, cả hai cùng uống bia, thứ đầu tiên họ cảm nhận được trong miệng là vị đắng mà bia lưu lại trên đầu lưỡi đối phương, nhưng vị đắng lại bị hút đi từng chút một.
Chỉ còn lại mùi ban đầu từ cơ thể anh, mùi thông lạnh mà Trình Ly quen thuộc, trong trẻo và sạch sẽ, giống như mùi bay trong không khí khi làn gió nhẹ thổi qua rừng thông khô cằn và cánh đồng tuyết sau trận tuyết đầu tiên.
Rõ ràng mùi trên người anh rất lạnh, nhưng hành động của anh lúc này lại ấm áp.
Toàn bộ cơ thể của Trình Ly gần như được ép chặt vào cơ thể anh.
Chỉ là tư thế này có chút không thoải mái.
Cô khẽ hừ một tiếng, Dung Kỳ lui về phía sau một chút, cúi đầu nhìn thì cô gái trước mặt.
Hai mắt cô gái nhắm lại, hàng mi khẽ rung, hai gò má ửng hồng, cảm giác như đã phục tùng, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Sự mong manh và ngoan ngoãn như vậy khiến tim của Dung Kỳ đập nhanh hơn, ngay cả cổ họng anh cũng bắt đầu thắt lại.
Mãi cho đến khi Trình Ly thấy anh đã không di chuyển một lúc lâu, mới mở mắt ra, hai đôi mắt đối diện nhau không thể che giấu đi sự bối rối và mê mang.
Lúc này bọn họ giống như hai ngọn lửa còn chưa tắt hẳn.
Chỉ với một ánh nhìn, ngọn lửa tàn lại bắt đầu nhen nhóm.
Dung Kỳ vươn tay kéo cả người cô vào trong lòng, để cô ngồi lên đùi mình, anh nằm ngửa, ghì cổ cô, cúi đầu xuống tiếp tục hôn.
Dung Kỳ lần đầu tiên được nếm trải sự thân mật, hình như nghiện mất rồi, mặc dù Trình Ly đã dừng lại một lúc vì thở hổn hển nhưng một lúc sau hai người lại tiếp tục.
Cơ thể hai người nóng đến mức gần như bốc cháy.
Cuối cùng lại tách ra, Trình Ly tựa cằm vào vai anh, nhịn không được thở dốc, trong lòng đột nhiên nghĩ, hôn nhau mệt mỏi thế này, hồi cấp ba cô chạy không được 1500 mét, có phải chạy hết cũng mệt thế này không?
Nghĩ đến đây, mí mắt cô bỗng chùng xuống.
Dung Kỳ vốn muốn đợi hô hấp của cô bình tĩnh lại một chút nhưng một lúc sau anh chợt phát hiện người trên vai mình không hề động đậy, vô cùng yên tĩnh.
Sau khi cẩn thận lắng nghe một lúc, anh nghe thấy hơi thở đều đặn và nhịp nhàng của Trình Ly, giống đang ngủ.
Anh ngồi yên trong sự bàng hoàng.
Sau một lúc lâu, xác nhận rằng cô đã thực sự ngủ thiếp đi thì Dung Kỳ mới từ dời cô xuống khỏi người mình, ôm cô lên phòng.
Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường rồi đắp chăn lại.
Dung Kỳ nhìn khuôn mặt của Trình Ly, đột nhiên có một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng.
Đó là loại cảm giác vừa tức giận vừa buồn cười.
Anh chưa bao giờ nghe nói ai đó có thể ngủ thiếp đi vì kiệt sức khi đang hôn.
Một lúc sau, anh đột nhiên cười nhẹ.
Rõ ràng anh không có thời gian để làm chuyện khiến mình mệt mỏi hơn.